trước kia, Thiên Giới có một chuyện hài về chàng Minh Đế thần tôn Bách Lý Nguyệt Ca háu thắng, âm thầm đặt vố bạc lớn cược cho đại hôn của mình làm to vượt mặt huynh đệ song sinh Phụng Chiêu. Thì đến năm nay, lại có một phiên nhức nhối nữa, khiến chúng tiên lại có dịp huyên náo một phen.
Họ cược xem sau hôn lễ, Chiến Thần tướng quân sẽ ở rể hay lập phủ riêng trên Cửu Trùng Thiên đón tiểu thần tôn lên sinh sống. Ai nấy rôm rả lắm không kém phần long trọng.
Cặp đôi Chiến Thần và phu nhân tổ chức đại hôn rầm rộ như thế, chia hẳn ba đợt, đợt nào cũng có hỷ tước bảy đàn bay rợp trời ấy thế mà cuộc sống hậu hôn nhân kín tiếng không ai biết.
Cũng bởi Thiên Hinh vẫn đang theo Cẩm Vân học tiên thuật, ngày ngày có mặt ở phủ Thái Âm, đều đều vẫn xuất hiện ở Thiên giới. Thành thử ra người ta không biết nàng cùng phu quân có "định cư" ở đây thật hay không.
Cho đến ngày nọ, khi Thiên Hinh chính thức gia nhập Thập đại Diêm Vương, thay chân cho Tứ Diêm Vương Oanh Diên thì người ta mới vỡ lẽ.
Chiến Thần đại nhân ở rể.
Trong phủ công chúa nay đã sang tên thành Diêm Vương điện, Thiên Hinh đang say giấc nồng chợt bị phu quân lay, gọi dậy:
"Phu nhân, không phải nàng nên tới chỗ phán quan học việc rồi sao?", giọng hắn trầm và trìu mến, cưng chiều vô mực.
Ai mà tin được cái giọng ngọt ngào đấy lại phát ra từ một tay bạo quân, một tay Chiến Thần cự phách, tung hoành trên sa trường cơ chứ?
Gặp Cửu Vô Dạ người ta ai nấy cũng khúm núm sợ có hắn không vui mà rút đao ra tiễn họ đi sớm một bước, song ở chỗ Thiên Hinh, người ta phải há mồm trợn mắt về một phiên bản Chiến Thần tại gia hoàn toàn xa lạ.
Hắn cõng nương tử biếng nhác của mình trên lưng, đưa nàng đi rửa mặt, còn chải tóc cho nàng.
Hinh mơ màng nói với hắn:
"Bây giờ khác với phủ Thái Âm, Diêm Vương điện có rất nhiều nha hoàn, chàng không cần phụ ta chải chuốt nữa đâu, cực quá."
Đôi tay hắn vẫn không ngừng mân mê, chăm chút mái tóc nàng, chỉ khẽ cười đáp rằng:
"Sao lại cực? Ta thích được như thế mà."
Hắn đã nghĩ sẽ dùng cả đời để bù đắp cho nàng.
Hinh cười khúc khích rồi ngửa cổ ra sau nhìn hắn:
"Chàng thích tự ngược hả?"
Hắn cúi xuống lại hôn nàng:
"Nàng nghĩ thế cũng được."
"Chàng..."
"Hinh, đấy là tiền công. Sau này mỗi ngày chỉ cần như thế với ta là được."
Hinh trể môi:
"Nể tình chàng búi tóc rất đẹp, ta không tính toán với chàng."
Lại chợt như nhớ ra chuyện gì, Hinh nói với hắn:
"Hắc hồ ly, chàng nhớ hồi ở rừng trúc không?"
Cửu Vô Dạ "ừ" một tiếng bằng âm bụng.
"Hồi đấy ta cũng rất thích chải lông cho chàng, nhất là lúc tắm xong trở ra, êm cực kì", Hinh quay lại, nắm tay phu quân với một vẻ thỉnh cầu và ánh mắt tràn ngập sự mong đợi: "Hắc hồ ly, hay chàng trở lại hình dạng đó chút chút nha."
Ai cũng biết ý định nàng là gì. Cửu Vô Dạ mặt đen như đít nồi và hai chữ "từ chối" như trưng ra ngay trên trán hắn thế nhưng khi Hinh nịnh nọt gọi hai tiếng "phu quân" thì hắn lại mềm lòng.
Hắc hồ ly thở hắt một hơi não nề. Nuông chiều nàng cũng đã thành thói của hắn, thôi thì có mất mặt cũng là mất mặt trước nàng chứ chẳng ai, hắn chấp nhận:
"Nốt lần này thôi đấy."
Hinh reo lên mừng rỡ. Từ lúc về chung một nhà với Cửu Vô Dạ, nàng như trở thành một cô nhóc vô tư, vô lo vô nghĩ, trẻ con bát nháo thế này.
Cửu Vô Dạ rất giữ lời. Chập choạng tối hôm ấy, hắn hóa chân thân đợi nàng sẵn ở bể tắm từ lâu. Hinh nhoen miệng cười rồi lôi xềnh xệnh hắn đi, dội nước và cũng thoa xà phòng tắm táp cho hăn.
Nàng còn cố tình chọc vào bụng cho hắn nhột. Thấy đuôi Cửu Vô Dạ xù lên dựng đứng, nàng còn khoái chí nói rằng:
"Bảo sao hồi trước cứ thấy ta cầm gáo nước là chàng chạy. Hồi đấy ta còn tưởng chú chó mực ta nuôi lai cả giống mèo nên mới sợ nước như thế."
Hắn chợt nhớ lúc trước chuyên trị nàng đụng nơi hắn nhạy cảm, sự hơn thua của Cửu Vô Dạ nổi lên, hắn hóa nhân dạng rồi đẩy nàng xuống bể nước ấm.
Cửu Vô Dạ áp sát Hinh vào thành bế, hắn nâng căm Hinh lên:
"Phu nhân, chợt vi phu cũng nhớ ra vài chuyện chưa tính sổ với nàng."
Hinh rụt đầu tính vòng qua tay hắn chạy trốn nhưng bất thành. Cửu Vô Dạ đè vai nàng, Hinh cười mà như mếu:
"Phu quân, chàng đừng trách ta vô tri, ngu muội, hồi đó ta không hề biết phần đó là gì... Ta chưa từng chăm sóc thú cưng mà, oan uổng quá."
Hắc hồ ly không tính bỏ qua cho nàng:
"Phu nhân, chuyện mới chuyện cũ đều đang đợi nàng từ từ trả, vi phu không tính toán nàng vô tri cho nàng thời gian dài hạn. Chúng ta nên bắt đầu từ đâu mới được nhỉ? À, phu nhân, nhạc mẫu và nhạc phụ đại nhân đều đang đợi bế cháu ngoại đấy."
"..."
Cũng từ đó về sau, không bao giờ thấy Thiên Hinh tha thiết với chuyện "chó mực" nữa.
Rồi lại nói về chấp niệm của Cửu Vô Dạ, sau đó không lâu họ có tới Kính Thiên điện ngắm sao. Cả hai chợt nhớ về chuyện Á Nhiên cùng Luân ngày trước.
Cũng tại điện Kính Thiên, Luân giật hũ rượu đã bị Nhiên nốc một hơi cạn sạch ra, nghiêm mặt trách nàng:
"Một mình muội đêm hôm sao lại ở đây? Rồi còn uống rượu? Có biết nguy hiểm là gì không? Có biết ta lo lắng lắm không?"
Lúc ấy họ chưa thành đôi và Á Nhiên hiểu nhầm Luân có ý với nữ nhân khác. Nàng giật mạnh hũ rượu từ tay hắn nhưng giật cỡ nào cũng không bì được với sức vóc của Luân, nàng òa khóc khiến Luân lúng túng:
"Đồ khốn nhà huynh thích nữ nhân nhà ai sao còn tử tế với ta làm gì? Huynh tránh ra đi chớ làm phiền bổn cô nương, bổn cô nương mượn rượu quên sầu được không.".
Luân chưa từng phải dỗ dành ai lại trở nên lúng túng, hoảng hốt ngồi xuống cạnh nàng, dịu giọng hỏi:
"Nha đầu, sao lại phải mượn rượu quên sầu?"
"Thất tình", nàng đáp cộc lốc.
Luân thoáng cứng đờ khóe miệng:
"..Muội thích ai rồi?"
Á Nhiên cười ngờ nghệch, chọc vào má hắn đáp tỉnh bơ:
"Huynh đó."
Rồi nàng lại mếu xêu xao:
"Mà huynh có ý trung nhân rồi còn đâu. Không phải ta, thế chả là thất tình, đồ khốn, huynh có gan thì trả lại trái tim cho ta đi."
Luân bị trách oan thì nghệt mặt ra đó:
"Ai bảo muội thế?"
"Cố Dương đó."
"Muội hỏi hắn? Vì sao?"
"Không thì hỏi ai?"
Luân nói một cách nghiêm túc:
"Ta."
".."
"Nhiên, người ta thích là muội. Ý trung nhân của ta là muội. Nữ tử đời này dành cho ta cũng chỉ có thể là muội."
Á Nhiên chơm chớp mắt, rồi cũng không để nàng trả lời hay từ chối gì hắn, hắn hôn nàng và thản nhiên nói: "Mất nụ hôn đầu rồi, nàng phải chịu trách nhiệm với ta."
Giờ nhớ lại lần đó khiến Hinh phải bật thốt một câu rằng:
"Nếu cho thời gian quay lại chắc chắn ta phải bắt chàng tỏ tình lại tử tế mới được."
Hình như lần nào cũng là Hinh chủ động, và cũng đều mượn rượu tỏ tình. Có phải trùng hợp quá không, từ việc là hòn đá bên bờ sông Hinh, là đá Tam Sinh bên bến Vong Xuyên cho tới việc họ phải lòng nhau.
Thế rồi chợt có tiếng cười vang lên rả rích phía sau thu hút ánh nhìn của cả hai. Ra là hai cha con nhà Bách Lý Tử Huyên đang chơi đùa với hươu sao. Nhìn cô nhóc đu trên vai Tử Huyên, Cửu Vô Dạ với một chấp niệm mấy hôm nay chắc nịch nói rằng:
"Hinh, chúng ta cũng phải phấn đấu mới được."
Rồi hắn bế thốc nàng lên trở về điện Diêm Vương và đàm thoại với nhau một đêm thật dài.
***
Chính thức end rùi nha bà con. Nếu mọi người còn lụy thì chúc mừng nhenn, có hệ liệt tiếp ời.
Lần này là anh Huyên như đã dự tính, cùng thiết lập lục giới, hai vị thần tôn lẫn giữ nguyên các nhân vật cũ. Tên truyện: "Phản diện đại nhân không ưa tôi". Như tên lun, xuyên sách nhe ạ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]