Tôi là một linh hồn. Một mảnh tiên thức bồng bềnh trôi dạt nơi không trung nhẹ nhàng và phiêu lãng.
Tôi thấy mình nhẹ nhõm như trút đi được toàn bộ gánh nặng. Không còn nhớ mình là ai, không còn vướng mắc, vấn vương điều gì, tôi chỉ biết mải mê ngắm nhìn cái đẹp của thế gian.
Thế rồi ngày nọ, tôi tới được mảnh đất trông u tịch, nơi có một cánh cửa cao lớn, đề tựa "Quỷ Môn Quan". Tôi thấy dải ngân hà đẹp đẽ kì ảo phủ lên mảnh đất này.
Tại nơi vương cung, tôi thấy mặt người phụ nữ phúc hậu hiền hòa có đôi má lúm đang nhẹ nhàng lau một chiếc bình pha lê. Miệng bình được đậy kín, thân bình phát ra những dải ánh sáng đa tầng sắc màu.
Hành động của cô tỉ mẩn và cẩn thận như thể đó là món đồ vô cùng quý giá. Cũng trong lúc tôi mải mê ngắm nhìn, một người phụ nữ trung niên bước vào và họ nói điều gì đó thu hút tôi lạ kì:
"Cô vẫn ngày ngày tút tát bảo quản cho nó nhỉ?"
Người vừa nói tự xưng Tây Vương Mẫu, bên cạnh là một vị tiên tử nghiêng nước nghiêng thành, nhan sắc dịu dàng như đóa anh đào độ giữa xuân.
Nữ tử áo đỏ ôm chiếc bình, chỉ mỉm cười hiền hậu:
"Tôi gìn giữ cho con bé cũng là phục vụ cho chính mình. Tôi không muốn mất đi Hinh mãi mãi."
Tây Vương Mẫu thở dài một hơi, đôi mắt đượm buồn nhìn về khoảng xa xăm. Bà thấy tôi sao? Đôi mắt đó như đã thấu cả hồng trần.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-gioi-co-chang-bao-quan/3741094/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.