Tôi là một linh hồn. Một mảnh tiên thức bồng bềnh trôi dạt nơi không trung nhẹ nhàng và phiêu lãng.
Tôi thấy mình nhẹ nhõm như trút đi được toàn bộ gánh nặng. Không còn nhớ mình là ai, không còn vướng mắc, vấn vương điều gì, tôi chỉ biết mải mê ngắm nhìn cái đẹp của thế gian.
Thế rồi ngày nọ, tôi tới được mảnh đất trông u tịch, nơi có một cánh cửa cao lớn, đề tựa "Quỷ Môn Quan". Tôi thấy dải ngân hà đẹp đẽ kì ảo phủ lên mảnh đất này.
Tại nơi vương cung, tôi thấy mặt người phụ nữ phúc hậu hiền hòa có đôi má lúm đang nhẹ nhàng lau một chiếc bình pha lê. Miệng bình được đậy kín, thân bình phát ra những dải ánh sáng đa tầng sắc màu.
Hành động của cô tỉ mẩn và cẩn thận như thể đó là món đồ vô cùng quý giá. Cũng trong lúc tôi mải mê ngắm nhìn, một người phụ nữ trung niên bước vào và họ nói điều gì đó thu hút tôi lạ kì:
"Cô vẫn ngày ngày tút tát bảo quản cho nó nhỉ?"
Người vừa nói tự xưng Tây Vương Mẫu, bên cạnh là một vị tiên tử nghiêng nước nghiêng thành, nhan sắc dịu dàng như đóa anh đào độ giữa xuân.
Nữ tử áo đỏ ôm chiếc bình, chỉ mỉm cười hiền hậu:
"Tôi gìn giữ cho con bé cũng là phục vụ cho chính mình. Tôi không muốn mất đi Hinh mãi mãi."
Tây Vương Mẫu thở dài một hơi, đôi mắt đượm buồn nhìn về khoảng xa xăm. Bà thấy tôi sao? Đôi mắt đó như đã thấu cả hồng trần. Đâu đó trong ánh mắt bà đau đáu một nỗi buồn thương miên man, vô tận.
Họ đã đánh mất điều gì quý giá
Tôi lại thấy một ông lão lưng còng tiến vào, da lão xanh tím và có bộ râu dài trắng muốt đã chạm đến thắt eo. Ở hông lão dắt một tấm lệnh bài ghi hai chữ "phán quan", trên tay lão bê một chiếc hộp gỗ nhỏ, dáng hình khúm núm dâng lên chỗ Tây Vương Mẫu.
Điều tôi để ý là mắt lão hoen đỏ. Nước mũi lão cứ sụt sùi chảy. Như thể lão đã khóc rất nhiều và rất lâu. Đôi mắt lão cũng chỉ có một nỗi buồn không thể bật thốt thành lời.
Nơi này đẹp và huyền ảo như thế thì sao họ lại buồn? Tôi tò mò và vì thế cũng ở lại nghe ngóng.
Tây Vương Mẫu mở chiếc hộp ra bên trong đựng một viên ngọc to bằng cái nắm tay của trẻ con, nó có màu vàng nhạt và phát ra thứ ánh sáng hoàng kim, nom quý giá lắm.
Bà đưa cho nữ tử kia và rằng:
"Không ai là không tiếc thương cho tiểu thần tôn, ta cũng vậy. Năm năm bạc bẽo cũng đã qua, thiết nghĩ đã đến lúc thích hợp dùng thứ này. Không phải cô đã tìm được ba phần hồn của con bé sao? Đặt nó vào trong viên ngọc này, rồi tìm cách đưa vào bên trong đá Tam Sinh. Thời gian trôi đi, linh hồn sẽ lại trưởng thành và lớn mạnh. Tiểu thần tôn sẽ trở về."
Nữ tử áo đỏ đón lấy, trên môi nở một nụ cười hạnh phúc, thế nhưng trên khóe mi lại rỉ xuống hai dòng lệ.
"Tam Sinh, ba đời ba kiếp... Con bé mạnh mẽ như thế, nó đã đi qua hai đời, sống một cách hiên ngang và tự tại, con bé còn một đời nữa. Nhất định rồi sẽ có ngày mẫu tử hai ngươi có ngày tái ngộ."
Tôi bỗng lại mất đi ý thức sau đó không lâu. Không biết giọt lệ đó của nữ tử kia có chất xúc tác thế nào mà lại gợi lên trong tôi bao những cảm giác lạ kì.
Hình như tôi quen họ. Rất rất lâu rồi.
Hình như tôi chính là linh hồn mà họ tìm kiếm. Họ gửi gắm tôi vào trong một hòn đá bên bờ sông quanh năm chỉ thấy tiếng linh hồn đang than khóc.
Tôi ngắm nhìn dòng người đi qua, rồi lại đến chỗ tôi hỏi tôi về tình duyên ba kiếp của họ. Tôi biết thế nào được?
Cảnh ngày nhàn rỗi trôi đi. Cũng chẳng biết bao lâu trôi qua, bên cạnh tôi đã xuất hiện một chú hắc hồ ly với vẻ mặt hiu buồn.
Lại thế, tôi lại dấy lên mấy đợt cảm xúc lâng lâng quen thuộc. Có một hình ảnh nào đó thoáng lướt qua tâm trí tôi, bên một dòng sông xanh mướt, dường như cũng có một chú hắc hồ ly vẻ mặt buồn bã, cô đơn như vậy.
Ngày nào chú cũng đến cạnh tôi, lại đưa đôi tay nhỏ và mềm vuốt ve tảng đá Tam Sinh quanh năm chỉ có oan hồn làm bạn này. Tôi đã quen với sự hiện diện của chú.
Ngày qua ngày, tháng qua tháng, tôi cùng chú đã ngắm nhìn biết bao kiếp người. Trăm kiếp? Không đủ, phải cả triệu kiếp người đi qua chúng tôi như thế. Họ tiếp cận chú cũng tiếp cận tôi.
Thấy chú kiêu ngạo xù lông và bỗng tôi lại thấy buồn cười. Kì lạ, một hòn đá mà lại có cảm xúc ư? Hình như mỗi ngày tôi lại học thêm được một loại cảm xúc khác nhau.
Từ những tầng sóng lâng lâng trong lòng, rồi là buồn là vui là biết chờ đợi, không vui khi bỗng không thấy hắc hồ ly đâu nữa.
Chú đi dạo quanh cầu Nại Hà, dường như bất kể khi nào, ở đâu, chú đều ngước về phía tôi. Chú trò chuyện với nhiều người và có vẻ chủ đề xoay quanh chú nói cũng là tôi mà thôi.
Thời gian lại trôi qua, tôi đã có một giấc ngủ dài kể từ sau lần ấy... Tôi thấy một bàn tay ấm áp vuốt ve chóp đầu tôi. Bây giờ tôi đã học được nhiều tầng cảm xúc. Đôi bàn tay đó khiến tôi muốn dựa dẫm ý lại lạ thường.
Tôi không thấy mặt người đó, nhưng giọng cô trầm ấm và dịu dàng:
"Hinh à, Thái Âm quân Cẩm Vân và nhóm Khúc Tịch Quân vừa tới thăm con đấy. Trường An và cái Tịch Quân chúng nó mới đón con đầu lòng. Mấy người bọn họ đã đến giếng Sở Cầu và xin cho con một thân xác mới. Linh hồn bé nhỏ, mau mau đến với thế giới này con nhé. Đừng để cu cậu đợi mãi. Vạn năm rồi, huề vốn rồi đó con.
Đừng giận lẫy thằng bé nữa."
Hinh? Đó là tôi à? Nhưng người ta gọi tôi là Tam Sinh mà. Tôi không biết nữa. Nhưng khi nghe những lời thủ thỉ ấy tôi lại thấy háo hức mà muốn rời khỏi đây.
Có người đang đợi tôi...
Và chợt có dòng nước ấm nóng dải xuống thân mình tôi. Chiếc lư mà vị nữ tử kia chăm chút tỉ mỉ đã được mở nắp sau vạn năm cất giữ.
Chà, tôi nhớ rồi...
Á Nhiên, Bách Lý Thiên Hinh tôi đều nhớ tất. Tôi nhớ cả hắc hồ ly của tôi.
Bao cảm xúc dâng lên trong tôi như sóng biển cuộn trào xô lên từng đợt. Có tang thương và hạnh phúc, có yêu và bao những cung bậc cảm xúc diệu kì.
Nhưng tôi lại buồn ngủ quá. Có lẽ cục đá này đã không phủ hợp để tôi trú ngụ nữa.
Lại thêm mấy năm sau, tôi tỉnh lại và cảm nhận được một cơ thể hoàn chỉnh. Có lẽ đã tới lúc rồi...
Tôi rời khỏi đá Tam Sinh mà trở về thân xác mọi người cố công tìm về cho tôi. Tôi yêu cảm giác có thể nhanh nhạy cử động thế này.
Mẫu thân tôi đứng ở phía cửa, bà ôm mặt nức nở khóc. Sau lưng bà, phụ vương tôi tới vỗ về, ôm từ phía sau. Ông hất cằm ra bên kia dòng Vong Xuyên:
"Đi đi", phụ vương nói. Trên môi ông cũng nở một nụ cười trìu mến và hạnh phúc.
Tôi hiểu ý lập tức chạy đi ngay. Băng qua đám tiểu quỷ và dòng linh hồn đang xếp chờ dài bên phía cầu Nại Hà, tôi đã gặp lại chàng.
Hắc hồ ly đang nhìn về dòng chữ được khắc trên đá Tam Sinh, đó là tôi cố tình tạo bất ngờ cho chàng.
"Hắc hồ ly!", tôi với gọi.
Chàng đần mặt ra, hóa thành nhân dạng nhìn tôi. Tôi nói tôi thích chàng lúc tóc còn có màu đen tuyền, dày và đẹp, vậy mà chàng cũng nhớ và chiều theo ý tôi thật.
Chàng thành tiên và cũng để lại vương cung tới đây với tôi. Chàng đã luôn luôn đợi tôi...
Tôi nhảy tới và ôm chầm lấy người tôi thương.
"Hắc hồ ly! Hắc hồ ly!", tôi liên tục gọi và dụi mặt vào lồng ngực chàng.
Dường như Cửu Vô Dạ vẫn còn ngờ ngợ chưa dám tin vào những điều xảy ra trước mắt.
Chàng chầm chầm đưa hai tay và nâng mặt tôi lên. Trái ngược với điệu bộ hớn hở của tôi là giọt lệ đọng trên khóe mắt chàng, tưởng như nếu chàng chỉ cần khẽ rung rinh mí mắt, nó sẽ nhỏ xuống gò má tôi.
"Hinh..."
"Ừ, là ta."
"Ta đợi nàng rất lâu rồi..."
Chàng chợt hôn tôi, một nụ hôn sâu và da diết. Chàng đưa tôi vào đáy lòng đại dương đong đầy sự nhung nhớ, khắc khoải khôn nguôi. Chàng hôn tôi như muốn khảm tôi vào lòng.
Tôi đã luôn nhìn chàng như thế. Và vẫn luôn có một người chờ đợi hòn đá bướng bỉnh như tôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]