Tiếng gào thê lương vang vọng khắp ngõ ngách của vương cung. Tiếng gào thảm thiết của kẻ đã đánh mất người thương của mình.
Cửu Vô Dạ khóc nấc lên như một đứa trẻ. Hắn tì chặt lấy cơ thể lạnh ngắt của nàng, thi thoảng lại day day nhẹ nhưng lại không có sự hồi đáp nào cho hắn.
Khoảnh khắc này đến với hắn đường đột. Cả thế giới thoáng chốc đã sụp đổ với chàng trai trẻ ấy.
Cửu Vô Dạ còn rất trẻ, hắn còn cả một tương lai dài phía sau. Nhưng kể từ giây phút thế giới của hắn, Thiên Hinh trút hơi thở cuối cùng, hắn chỉ thấy một màu đen vô tận. Một tương lai mà mình hắn trơ trọi không lối thoát.
Hắn mất gia đình, hắn mất người thương. Giờ đây khi ngoảnh lại nhìn về phía sau, người bên cạnh hắn cũng chẳng còn nhiều. Sự cô đơn cứ thế bủa vây cuộc đời hắn.
Một kẻ đã yêu và từng được yêu làm sao chấp nhận việc trơ trọi một mình sống trên cõi đời này chứ
Cửu Vô Dạ chỉ muốn ôm nàng và khóc cho thỏa. Hắn không còn thiết nghĩ về ngày mai hay điều gì nữa...
Không biết hắn đã ôm Hinh được bao lâu, tới mức đủ để truyền cả hơi ấm trên cơ thể hắn cho nàng. Khi ấy, chợt trước mắt hắn hiện ra tà áo đỏ thạch lựu.
Cửu Vô Dạ lập tức ngẩng đầu lên, nhưng lại thất vọng lần nữa. Không phải người hắn đang cầu xin được gặp.
Khóe mắt Oanh Thời đỏ hoe, lòng cô đau nhói khi nhìn con mình máu me đầm đìa nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-gioi-co-chang-bao-quan/3741092/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.