"Thiên Hinh.."
"Im đi!", Hinh bịt lại tai mình, nàng lắc đầu chối bỏ mọi điều Kính Luân muốn nói. Với nàng, hiện thực khó chấp nhận đến mức, bất tri bất giác nước mắt đã tuôn rơi ướt đẫm gương mặt chẳng hay, bất tri bất giác gương mặt nàng đã hoang mang, hoảng sợ đến tột cùng. Từng chút cảm xúc, đều cứ thế lồ lộ hiện ra trên gương mặt nàng.
"Vẫn còn thạch yêu nữa mà..."
Phải, còn Trạch Vũ. Nhưng nàng sẽ phải đợi ngàn năm cô độc có ít.
Nàng không thể.
Tưởng tượng đến ngàn năm cù bất cù bơ không nơi nương tựa, nàng thấy mình thê thảm. Thà rằng hãy để nàng đi tìm. Ít ra cũng để nàng sống có mục đích.
Thế rồi cắt đứt không khí nặng nề, bên ngoài chợt vang lên tiếng gầm giận dữ của loài quái thú. Thất Long chẳng biết tìm ra rừng trúc thế nào, không để ai kịp có phản ứng, nó lập tức tỏa ra luồng sát khí bức người khiến cho cỏ cây chết héo. Thế rồi cái đầu ở giữa phun ra đạo lửa hòng thiêu rụi căn nhà nhỏ của Hinh.
Toàn bộ quá trình nó làm trong chỉ cái chớp mắt. Hinh sững sờ, nàng đần người ra đấy, đầu ong ong đi.
Nàng được phen bàng hoàng vì phát hiện ra mình đang lọt thỏm trong vòng tay của Cửu Vô Dạ. Chẳng biết hắn tới từ khi nào, chỉ thấy đôi tay hắn đang tì chặt nàng, bảo vệ nàng, bảo vệ căn nhà nhỏ có kí ức của cả hai.
Lửa của Thất Long đã không thể chạm đến một tấc đất, rìa gỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-gioi-co-chang-bao-quan/3737244/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.