Thoát ra khỏi cổ thuật, Hinh ngỡ ngàng khi một phàm nhân như Trường An lại không trúng phải món đòn hiểm mà Kình Miêu tung ra.
Y đã góp phần đưa nàng ra khỏi Thôi Khứ Thuật sớm hơn. Cũng nhờ y mà Hinh ngờ ngợ đoán ra được đằng sau những gì nàng được nhìn thấy còn là cả một câu chuyện dài kinh khủng đằng sau Kình Miêu chưa kịp trình diễn cho nàng xem.
Trường An độ khí cho nàng, giúp chữa khỏi những thương tổn mà giấc mơ gây ra với cơ thể thực của Hinh. Nàng ghì tay y xuống.
"Giữ lại pháp lực mà trừ yêu. Tôi không sao. Thạch yêu thì không biết đau."
Đôi tay của Trường An đặng lại trên khoảng không. Hinh bần thần sờ tay lên gó má hốc hác của mình. Mấy giọt lệ vẫn đang rỉ ra lăn thành hàng trên gương mặt xanh xao của nàng.
Hinh phì cười chế giễu. Chế giễu chính mình. Vì nàng đã luôn tưởng bở nàng hiểu hắc hồ ly nhất.
Thế rồi từ thất vọng chuyển thành phẫn nộ. Phẫn nộ bởi có kẻ đã nhìn ra sự yếu đuối trong nàng. Đó là một tình yêu khiêm cưỡng khi nàng tự cho mình cái quyền chất vấn và nghi ngờ Cửu Vô Dạ trong khi chính nàng cũng chẳng hiểu hắn.
Hinh yêu Cửu Vô Dạ. Nhưng đó là tình yêu vị kỉ.
Nàng dùng hỏa thuật đánh tan lớp sương mù dày đặc chết tiệt đã cuốn nàng vào trong những kí ức kia. Nàng có
lời cảm ơn cho Kình Miêu khi đã thức tỉnh nàng bằng một giấc mộng đầy chân thực. Nhưng nàng đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-gioi-co-chang-bao-quan/3737239/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.