Phó Nhiễm cầm túi xách trên tay đi vào phòng bệnh, Minh Thành Hữu đang tựa nửa người trên giường, sắc mặt có chút khó chịu, hỏi cô: “Em đi đâu?”
“Làm gì mà như con nít thế?”
Phó Nhiễm đem túi xách bỏ trên tủ ở đầu giường, cô nói tiếp.
“Trước kia anh không như thế này?”
Minh Thành Hữu kéo tay cô đến bên giường.
> Thân thể có bệnh, tâm trí cũng bị biến đổi rồi!”
“Hình như là vậy!”
Tay anh đặt ở hông cô, cả người dán chặt vào Phó Nhiễm, cảm giác này đã lâu không có nên Minh Thành Hữu nhắm mắt lại cảm nhận, rồi nói.
“ Trở về bị mắng ư?”
“Không có.”
Anh mở miệng cười.
“ Chớ có mà lừa gạt anh, anh đã biết rồi!”
Phó Nhiễm nắm chặt tay anh.
Minh Thành Hữu nằm sát bên cổ cô, hỏi cô: “ Còn hận anh sao?”
“Hận, hận không thể cắn một vài miếng thịt trên người anh!”
“Anh cũng thế.”
Phó Nhiễm đưa tay lên vỗ đầu anh.
“ Làm gì đấy.”
“Nếu không, em hãy cắn anh một miếng thịt đi!”
Minh Thành Hữu đưa tay anh đến trước mặt cô.
“ Để cho anh cảm thấy dễ chịu đôi chút.”
Phó Nhiễm hé miệng cắn lên cánh tay Minh Thành Hữu, anh thuận cô vào trong lòng, nói: “Phó Nhiễm, chúng ta kết hôn đi!”
Cô khẽ dùng sức, Minh Thành Hữu nhăn mũi lại.
Phó Nhiễm thôi không cắn nữa, nhìn trên cánh tay anh có một vòng dấu răng hình lưỡi liềm, anh nói tiếp: “ Nếu chúng ta muốn ở cùng nhau, thì phải được mọi người chấp nhận, Phó Nhiễm, chúng ta kết hôn đi!”
Bọn họ là hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-gia-thanh-that-thanh-yeu/4089799/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.