*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Nguyen Hien.
Bên bờ biển, An Hân nhìn thấy ánh lửa bốc lên trong nháy mắt, ánh mắt thoáng qua nụ cười thản nhiên. Cô cũng không diễn tả được trong lòng có tư vị gì? Khoái cảm gì sau khi trả thù?
Đối với Lăng Cận Dương, cô đã từng rất nghiêm túc, yêu rất nhiều. Chỉ tiếc rằng anh chưa bao giờ để ý hay thật lòng yêu cô.
“Chử Tuấn, cano tới.” Người áo đen bên cạnh mở miệng, chỉ về phía mặt biển.
Chử Tuấn ngẩng đầu nhìn theo, chỉ thấy một luồng bọt sóng màu trắng cuồn cuộn nổi lên, chạy như bay tới thoáng chốc đã đến trước mắt.
“Đi!” Hắn nói một chữ, định cất bước nhưng cánh tại bị kéo lại.
"Chử Tuấn ——"
An Hân níu tay hắn lại, ánh mắt dâng lên vẻ lạnh lẽo: “Tôi muốn hỏi anh một việc?”
“Có chuyện gì ra khỏi vùng biển quốc tế hãy nói.” Sắc mặt Chử Tuấn không kiên nhẫn, đẩy tay của cô ra, đi về phía cano.
“Lúc đầu tôi bị đẩy xuống biển có phải là do anh cho người làm đúng không?” Đáy mắt An Hân rét lạnh, vẻ mặt lạnh như băng, “Nhà của tôi bị phóng hỏa, để cho mẹ tôi biến thành người sống thực vật, tất cả đều do anh làm.”
Chử Tuấn đi về phía trước dừng lại một chút, hắn quay đầu lại, khóe miệng nở nụ cười nham hiểm: “Cô quả nhiên đã biết hết, chỉ tiếc, cô biết hơi chậm chút.”
Quốc lộ ven biển có một chiếc Hummer màu đen chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-gia-cuoi-that/578056/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.