*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Editor: Nguyen Hien. Bên bờ biển, An Hân nhìn thấy ánh lửa bốc lên trong nháy mắt, ánh mắt thoáng qua nụ cười thản nhiên. Cô cũng không diễn tả được trong lòng có tư vị gì? Khoái cảm gì sau khi trả thù? Đối với Lăng Cận Dương, cô đã từng rất nghiêm túc, yêu rất nhiều. Chỉ tiếc rằng anh chưa bao giờ để ý hay thật lòng yêu cô. “Chử Tuấn, cano tới.” Người áo đen bên cạnh mở miệng, chỉ về phía mặt biển. Chử Tuấn ngẩng đầu nhìn theo, chỉ thấy một luồng bọt sóng màu trắng cuồn cuộn nổi lên, chạy như bay tới thoáng chốc đã đến trước mắt. “Đi!” Hắn nói một chữ, định cất bước nhưng cánh tại bị kéo lại. "Chử Tuấn ——" An Hân níu tay hắn lại, ánh mắt dâng lên vẻ lạnh lẽo: “Tôi muốn hỏi anh một việc?” “Có chuyện gì ra khỏi vùng biển quốc tế hãy nói.” Sắc mặt Chử Tuấn không kiên nhẫn, đẩy tay của cô ra, đi về phía cano. “Lúc đầu tôi bị đẩy xuống biển có phải là do anh cho người làm đúng không?” Đáy mắt An Hân rét lạnh, vẻ mặt lạnh như băng, “Nhà của tôi bị phóng hỏa, để cho mẹ tôi biến thành người sống thực vật, tất cả đều do anh làm.” Chử Tuấn đi về phía trước dừng lại một chút, hắn quay đầu lại, khóe miệng nở nụ cười nham hiểm: “Cô quả nhiên đã biết hết, chỉ tiếc, cô biết hơi chậm chút.” Quốc lộ ven biển có một chiếc Hummer màu đen chạy như bay đến, dđl/q"d sau khi Quyền Yến Thác dừng xe lại, tung người nhảy xuống, lạnh lùng nói: “Chử Tuấn, mày cho rằng mày có thể chạy được sao?” “Là mày?” Chử Tuấn nhìn thấy người chạy tới, nhanh chóng tóm lấy An Hân chặn trước ngực mình, hơn nữa từ trong túi móc ra một khẩu súng: “Thử nhìn một chút?” "Không cho tới đây ——" Chử Tuấn đặt họng súng ở trên đầu An Hân, trầm giọng nói. Quyền Yến Thác lạnh lùng nhìn hành động của hắn, khinh miệt cười nhạo nói: “Con mẹ nó, mày đừng lấy đàn bà làm bia đỡ đạn, có giỏi thì đấu một mình đi.” Giơ tay lên khoác bả vai Quyền Yến Thác, Lăng Cận Dương nhìn anh với ánh mắt ẩn ý, ý bảo không để cho anh dính vào. “Chử Tuấn.” Lăng Cận Dương, khuôn mặt lộ ra vẻ nguy hiểm: “Mày không sợ chết nhưng nhà mày mọi người cũng không sợ chết sao?” “Lăng Cận Dương!” Chử Tuấn nheo mắt lại, ánh mắt đầy hận ý: “Mày đã hại chết em trai của tao rồi, cũng đã hại gia đình An Hân như vậy, còn muốn đuổi tận giết tuyệt nhà của tao.” Hắn cố ý nhắc đến nhà họ An, quả thật nhìn thấy vẻ mặt của An Hân biến đổi một cái. Đồng Niệm cất bước đi tới, nghe bọn họ nói, vẻ mặt dần dần yên tĩnh lại. Thì ra là Chử Tuấn giở trò, nên gặp nhiều chuyện như vậy. Lăng Cận Dương mím môi, ánh mắt xẹt qua khuôn mặt của An Hân, giọng nói chậm lại: “An Hân chỉ cần cô đi tự thú, tôi tuyệt đối không làm khó dễ cô. Coi như đây là tấm lòng của tôi bù đắp lại những gì tôi đã thiếu với ba cô.” “Ba tôi sao?” An Hân cười thê thảm, nhìn bọn họ vẫn còn sống khỏe re, đáy lòng thê lương cười một tiếng: “Anh còn nhớ đến ba tôi sao? Sao vậy, lương tâm anh khởi lên sao? Nhưng chậm rồi, hãy thu hồi lòng từ bi giả dối của anh lại đi.” Ngừng lại, cô khẽ nghiêng
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]