Editor: Nguyen Hien.
Trong vườn hoa trồng rất nhiều cây ngô đồng nước Pháp, lá cây đã rụt hết, chỉ còn lại nhánh cây khô vàng lay động theo cơn gió bắc.
Lan Uyển được xây ở giữa sườn núi, xung quanh trên đường có rất ít xe đi qua. Đối diện bên kia giao lộ đậu một chiếc taxi, phía sau xe có một người con gái đang ngồi, trên mặt che chiếc khăn lụa màu đen, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm lầu hai của căn biệt thự còn sáng đèn.
Bốn phía rất yên tĩnh, mơ hồ còn có thể nghe tiếng trẻ em khóc, chỉ là tiếng khóc kia không kéo dài, rất nhanh biến mất không còn thấy gì nữa.
Cho đến khi ánh sáng trong phòng biến mất, xe taxi mới chuyển động, theo đường núi chậm rãi rời đi.
......
Lăng Thừa Nghiệp nhận được điện thoại của mẹ, đúng giờ về nhà. Anh đi vào phòng khách, nhìn thấy mẹ anh đang chơi đùa với con trai mình, ánh mắt tỏa ra nụ cười.
"Mẹ!"
Đi qua vài bước, Lăng Thừa Nghiệp ôm lấy con trai, cao hứng ném con lên: “Tiểu Bảo, gọi ba đi.”
Tiểu Bảo thích nhất là được ném lên cao, phát ra tiếng cười “khanh khách”, miệng thốt ra tiếng “ba ba” không rõ lắm.
“Con cẩn thận chút, coi chừng té em.” Mẹ Lăng Thừa Nghiệp cản con trai lại, nhận lái cháu trai, cẩn thận ôm vào trong ngực: “Tới hôm nay mới chịu về nhà?”
Lăng Thừa Nghiệp giơ tay lên vòng chắc bả vai của mẹ anh, nịnh nọt nói: “Mẹ, do con bận xã giao bên ngoài nhiều mà.”
“Ngụy biện!” Bà đặt Tiểu Bảo xuống, để cho Tiểu Bảo tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-gia-cuoi-that/578021/chuong-146-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.