Editor: Nguyen Hien.
Buổi tối mùa đông, gió lạnh đến thấu xương, xung quanh Lan Uyển không có một tiếng động. Trong sân một mảnh yên tĩnh, thỉnh thoảng gió nổi lên, cuốn theo lá cây khô héo bay xào xạc.
Nhiệt độ giảm xuống, bên ngoài vô cùng giá rét, chỉ có trong nhà là ấm áp, làm cho người ta cảm thấy thư thái dễ chịu.
Đồng Niệm giúp đỡ hộ lý thu xếp ổn thỏa cho ba cô xong, cô ngồi trên giường, cầm quyển album hình, ngón tay chỉ từng người trong quyển album cho ông xem.
Đây là cách duy nhất giúp ông khôi phục lại trí nhớ, mặc dù cảm thấy rất nhàm chán, nhưng mỗi tối cô đều phải làm chuyện này.
Cô không muốn ba mình quên hết mọi thứ, ít nhất người thân bên cạnh ông, ông nên nhớ. Giống như cô, còn có Lăng Cận Dương.
“Đây là anh trai.” Đồng Niệm nắm lấy tay ba mình chỉ chỉ, để cho đầu ngón tay ông chạm vào người trong hình, kiên nhẫn nói: “Ba, đây là anh trai, là con trai của ba…”
Mặc dù bác sĩ nói, loại phương pháp này không có hiệu quả gì đối với bệnh tình của ông, nhưng cô vẫn kiên trì không ngừng. Thuốc chỉ có thể kéo dài sức khỏe của ông, nhưng trí nhớ của ông thì thuốc không thể giúp ông nhớ được.
Loại bệnh này ăn mòn trí nhớ trong não ông, nhưng Đồng Niệm trước sau đều tin tưởng rằng, ở sâu trong nội tâm của ba cô, tuyệt đối sẽ không quên ông từng có người yêu thương.
Cực kỳ thành tâm và kiên định.
Đồng Niệm không tiếng động thở dài. Cô nhíu mày nhìn chằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-gia-cuoi-that/578020/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.