– Sao.. anh lại đến đây?
Thành Trung ánh mắt đượm buồn nhưng sâu thẳm bên trong là một niềm vui khó tả.
– Sao em lại ẩm con rời đi mà không chờ tôi về ?
Nói rồi anh tiến lại đưa tay lên nựng nịu đôi gò má phúng phính của Bình An với vẻ mặt hớn hở.
– Mấy hôm nay ba Trung nhớ Bình An nhiều lắm, con có nhớ ba không?
Tôi không hiểu vì sao anh Trung lại tìm đến đây nhưng chẳng hiểu sao khi nhìn thấy anh ấy lòng tôi lại vui mừng khôn xiết trái tim tôi từng nhịp đập liên hồi tôi rất muốn chạy ngay đến bên cạnh anh nhưng không thể bởi tôi hiểu thân phận và vị trí của mình hơn hết tôi không muốn bản thân trở thành kẻ thứ ba giật chồng của người khác như lời Hải Yến nói. Nhanh chân lùi lại phía sau tôi ngập ngừng tránh né.
– Anh đến tìm dì Mai vậy hai người nói chuyện đi tôi phải vào cho Bình An ngủ rồi.
Dứt lời tôi vội vã quay người một mạch bỏ đi.
Thành Trung dõi mắt nhìn theo với gương mặt suy tư buồn bã. Thấy vậy bà Mai chợt lên tiếng.
-Cậu Trung đừng vội nản vào trong nhà rồi tìm cách nói chuyện thổ lộ với cô ấy.
Quay sang nhìn bà Mai anh gượng cười gật đầu cùng bà lủi thủi đi vào trong nhà.
– Cậu Trung ngồi đi để tôi đi lấy nước cho cậu uống.
-Dạ dì cứ để con tự nhiên.
Nhẹ nhàng ngồi xuống ghế hai tay đặt lên bàn anh đảo mắt nhìn ngó xung quanh tìm Ngọc Châu cùng lúc này từ dưới nhà bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-gai-mot-con/437892/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.