Ngọc Băng: hừ làm gì sao ra đây mày sẽ biết
Nói rồi cô gái ấy hung hăng lôi cô ta ra ngoài với cơ thể trần như nhộng. Tụi Hách Thái và Hạo Hiên đang nhìn thì quay ra ngoài. Riêng đàn em của em cô thì không lạ gì mấy nên bình thường
- Tạ Châu Nhi: A THẢ TAO RA CON KHỐN MÀY ĐANG LÀM GÌ VẬY HẢ
- Ngọc Băng: câm miệng đi ổn chết đi được. Chị hai em lôi con nhỏ này ra rồi
- ừm
Cô bình thản ngồi xuống mặc quần áo lại cho anh, anh vẫn khóc vẫn gọi tên cô, ánh mắt mơ màng nhìn cô thật tội. Khẽ cúi người hôn lên mắt anh cô nói
- Không sao em ở đây
Nghe xong anh mỉm cười chìm vào miên man có lẽ sự chờ đợi và chịu đựng vậy là đủ rồi. Cô khẽ nói bên tai anh
- Chờ em một lát xử lí cô ta xong em giúp anh
Không biết anh có nghe không nhưng anh vẫn um một tiếng
- Tạ Châu Nhi cô biết không cô đã chạm vào giới hạn của tôi rồi
- Tạ Châu Nhi: Đổng Ly Đình !!
- Không ngờ là tôi sao. Cô thèm đàn ông đến vậy sao cả người đàn ông của tôi cô cũng dám đụng
- Tạ Châu Nhi: ha có cái gì mà không dám. Rõ ràng là tao đến trước vì sao anh ấy lại chọn mày chứ
- Cô biết tại sao không ? Vì tôi mới chính nữ chính trong cuộc đời anh ta đó còn cô mãi chỉ là kẻ không có được tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-tu-phut-ban-dau/2644831/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.