Ban đầu tôi đã cho cô cơ hội là tự tay cô hất bỏ nó vậy thì bây giờ không có gì có thể cứu nổi cô
- Tạ Châu Nhi: làm ơn tôi sai rồi...
- Muộn lắm rồi. Đi thôi
Đang quay đi thì tay cô bị anh giữ lại
- vơ..ơ..ơi anh khó chịu
- Ngoan đợi em một lúc nữa thôi
Bước ra cửa do cửa bị hỏng không thể đóng được sợ anh một mình có chuyện nên cô bảo
- Hách Thái cậu ở lại trông anh ấy giúp tớ một chút được không
- Hách Thái: ò được rồi
- Cảm ơn
Người của cô đưa cô ta xuống sảnh khiến cả hội trường im lặng nhìn chầm chầm cô gái không mãnh vãi kia mà nhứt mắt không muốn nhìn duy chỉ có một người chạy lại, là cha cô ta Tạ Đức
- Tạ Đức: con ơi con làm sao lại ra nông nổi này
Vừa nói vừa tìm cách che chắn cho cô ta
- Tạ Châu Nhi: cha ơi..hức..cha cứu con với con không muốn tới Đông Cam đâu..cha ơi..hức
- Tạ Đức: cái gì mà Đông Cam, là ai dám đưa con đi
- LÀ TÔI
Mọi người ngước mắt lên nhìn thì thấy cô đang đi xuống, gương mặt lạnh tanh ánh mắt giết người
- Tạ Đức: Đổng tổng?
- Xin chào đã lâu không gặp
- Tạ Đức: chuyện này là sao
- Sao là sao. Ông tự hỏi đứa con gái yêu quý của mình đi
- Tạ Đức: rốt cuộc con đã làm gì HẢ??
- Tạ Châu Nhi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-tu-phut-ban-dau/2644829/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.