Chương trước
Chương sau
Ban đầu tôi đã cho cô cơ hội là tự tay cô hất bỏ nó vậy thì bây giờ không có gì có thể cứu nổi cô

- Tạ Châu Nhi: làm ơn tôi sai rồi...

- Muộn lắm rồi. Đi thôi

Đang quay đi thì tay cô bị anh giữ lại

- vơ..ơ..ơi anh khó chịu

- Ngoan đợi em một lúc nữa thôi

Bước ra cửa do cửa bị hỏng không thể đóng được sợ anh một mình có chuyện nên cô bảo

- Hách Thái cậu ở lại trông anh ấy giúp tớ một chút được không

- Hách Thái: ò được rồi

- Cảm ơn

Người của cô đưa cô ta xuống sảnh khiến cả hội trường im lặng nhìn chầm chầm cô gái không mãnh vãi kia mà nhứt mắt không muốn nhìn duy chỉ có một người chạy lại, là cha cô ta Tạ Đức

- Tạ Đức: con ơi con làm sao lại ra nông nổi này

Vừa nói vừa tìm cách che chắn cho cô ta

- Tạ Châu Nhi: cha ơi..hức..cha cứu con với con không muốn tới Đông Cam đâu..cha ơi..hức

- Tạ Đức: cái gì mà Đông Cam, là ai dám đưa con đi

- LÀ TÔI

Mọi người ngước mắt lên nhìn thì thấy cô đang đi xuống, gương mặt lạnh tanh ánh mắt giết người

- Tạ Đức: Đổng tổng?

- Xin chào đã lâu không gặp

- Tạ Đức: chuyện này là sao

- Sao là sao. Ông tự hỏi đứa con gái yêu quý của mình đi



- Tạ Đức: rốt cuộc con đã làm gì HẢ??

- Tạ Châu Nhi: con không có mà

- Không có. Hahaha là ai bỏ thuốc chồng tôi là ai leo lên giường chồng tôi là ai quyến rũ chồng tôi, là ai ?

- Sao không nói được à

- Tạ Đức: cái gì mà bỏ thuốc cái gì mà leo lên giường cái gì quyến rũ hả

- Tạ Châu Nhi: con không có mà

- Không có. Chồng tôi vẫn còn trên lầu. Cô lại không thành thật rồi

- Tạ Đức: Đổng tổng chắc chuyện này hiểu lầm thôi...

- Hiểu lầm chính mắt tôi thấy thì hiểu lầm thế nào

- Ông có 2' để nói chuyện với cô ta. Tôi đã từng cảnh cáo cô ta là cô ta không nghe thôi

- Tạ Châu Nhi: cha..con không muốn, cứu con với

- Cứu sao. Đã rơi vào tay của tôi mà còn muốn thoát cô đừng mơ tưởng nữa

- Tạ Đức: Đổng tổng tôi xin cô con gái tôi có làm gì sai thì để tôi chuộc tội với cô, cô tha cho nó đi được không

- Tha sao, năm lần bảy lượt tôi tha cho cô ta thì cô ta lại tìm cách hại tôi quyến rủ vả chồng tôi còn muốn leo lên giường chồng tôi, ông nói xem tha thế nào

- Tạ Đức: cô muốn thế nào mới tha cho con bé

- Tôi muốn mạng cô ta

- Tạ Đức: không thể, đó là con gái duy nhất của tôi tôi không thể để cô làm hại nó

- Chuyện này ông muốn là được sao

- Tạ Châu Nhi: không cha ơi cứu con...hức ..hức

- Ông ta còn không cứu nổi mình thì làm sao cứu cô

- Tạ Đức: Châu Nhi yên tâm cha nhất định sẽ cứu con



Bổng ba cô lên tiếng

- Ba cô: Tiểu Đình chuyện gì đang xảy ra vậy

- Không có gì đâu ba

- Hôm nay bất luận thế nào tôi cũng phải mang cô ta đi để cô ta cảm nhận được tận cùng của đau khổ

Mặc cho Tạ Đức ra sức cầu xin lôi kéo thì cô cũng không tha thứ bởi nhân nhượng với kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân.

- Nếu cô không tính kế Giang Thiếu Quân chồng tôi thì cô sẽ không ra nông nỗi này tất cả đều do cô chuốc lấy thôi. Người đâu mang cô ta đi

- VÂNG!!

- Tạ Châu Nhi: không...cha ơi...cứu con với..cha ơi

- Ai đó: khoan đã..

Tất cả mọi người im lặng khi tiếng nói trong trẻo của ai đó cất lên

- Quỳnh Chi?

- Quỳnh Chi: lúc nãy chị nói cô ta bỏ thuốc ai

- Chồng chị

- Quỳnh Chi: chồng chị tên gì

- Giang Thiếu Quân sao vậy

- Quỳnh Chi: cái gì??

- Em sao vậy

Quỳnh Chi không nói không rằng quay phắt người lại tán cho Tạ Châu Nhi phát đau điếng

- Tạ Châu Nhi: Aa con khốn mày làm gì vậy hả

- Quỳnh Chi: làm gì sao, anh tôi đang không tỉnh táo vậy để tôi thay anh ấy dạy dỗ chị

????
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.