Một lúc sau, khi xử lý vết thương xong viện trưởng bước ra. Cô tiến lại hỏi tình hình.
"Anh ấy sao rồi bác sĩ?"
"Hoắc tổng xử lý xong vết thương, không có gì đáng lo ngại cả. Chỉ cần ngài ấy tránh vận động mạnh, trong thời gian này hạn chế đụng vào nước. Nếu không vết thương có thể rách ra hoặc nhiễm trùng." - Bác sĩ dặn dò cô cẩn thận.
"Liệu vết thương có để lại sẹo hay di chứng sau này không ạ?"
"Thể trạng ngài ấy tốt nên không sao. Tiểu thư đừng quá lo lắng. Đây là đơn thuốc của ngài ấy, tôi sẽ kê đơn và liều lượng cần dùng mỗi ngày. Tiểu thư nhớ nhắc ngài ấy uống thuốc đúng giờ và đặc biệt ngài ấy phải nghỉ ngơi thường xuyên thì vết thương mới mau lành lại. Tôi xin phép đi trước."
"Dạ vâng! Tôi cảm ơn bác sĩ."
Nguyệt Lam vừa tiễn bác sĩ đi liền đi vào trong phòng xem tình hình. Hoắc Lăng Phong đang loay hoay tự mình mặc áo lại. Lúc xử lý xong anh một mực nhất quyết không cho y tá giúp anh.
Hazz...tay đau để người ta giúp thì không cho. Vẫn loay hoay mãi chưa xong. Với tích cách không gần nữ giới của anh, thì dù có là ai thì anh cũng tránh xa mà thôi. Cuối cũng thấy anh mãi chưa xong cô đành tiến lên giúp anh mặc lại áo.
"Để tôi giúp anh! Chứ anh từ nãy đến giờ có cái áo mặc mãi không được..."
"....."
Nguyệt Lam giúp anh mặc lại áo. Nhưng lúc cô nghĩ lại thì không biết vì sao mình lại hành động như vậy. Vì sao lại mặc giúp anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-tu-lan-dau-gap-nhau/436551/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.