Nhìn Cảnh Anh co dúm người sợ hãi, Cảnh Nghi cầu xin.
- Xin anh cho tôi mượn, tôi sẽ trả đủ. Tôi sẽ vừa đáp ứng anh, vừa đi làm kiếm tiền trả nợ.
Mặt Cảnh Nghi tái nhợt, cả khuôn mặt đẫm nước, hơi thở thống khổ đến cùng cực. Cảnh Anh nhìn cô với ánh mắt thương cảm.
- Cô lấy gì để trả, đừng nói sẽ đi làm gái nhé! Tôi không thích chung đụng với người khác.
- Trạch Dương, sao anh luôn muốn sỉ nhục tôi chứ?
Hắn cười nhàn nhạt, ngồi trên ghế, vắt chân lên bàn thư thái uống rượu cũng chẳng tỏ ra vội vàng hay suốt ruột. Im lặng không trả lời Cảnh Nghi. Cô ta đúng là ngây thơ và ngu ngốc nên mới bị lợi dụng hết lần này đến lần khác mà không hay biết. Người này cần để anh dạy cho khôn ra, lòng tin đặt sai chỗ, hi sinh sai người rồi chỉ rước họa vào thân.
Cô sợ hắn thay đổi ý định, sẽ không đến cứu mình nên đành xuống nước, lúc này trông cô như một con thú bị thương, hơi thở yếu ớt, lòng tự trọng sụp đổ, giọng nói xen lẫn nước mắt.
- Tôi chỉ phục vụ anh, sẽ giữ cơ thể mình sạch sẽ, cả đời này sẽ chỉ có một mình anh. Sau này anh có ném tôi đi thì tôi cũng sẽ không chung đụng cùng ai cả... tôi..
Trạch Dương ngồi thẳng dậy, bỏ chân khỏi bàn, bực bội.
- Cô đúng là ngu muội, nói địa chỉ đi?
Nghe thấy Trạch Dương đồng ý tới, Gia Huy cùng Nhã Thi không khỏi vui mừng. Họ bố trí người khắp xung quanh lấy tiền rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-tu-bao-gio/365294/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.