Sau vài tiếng đồng hồ chờ đợi, nhân viên cầm tờ kết quả ra. Cố phu nhân nhìn kết quả, hài lòng gật đầu.
Sáu chữ “Không có quan hệ huyết thống” đập vào mắt, không hiểu sao Dương Kha vẫn thấy tức ứa gan. Nếu kiếp trước hắn minh mẫn hơn, đem Nhã Tịnh xét nghiệm ngay từ đầu có phải tốt hơn không?
“Còn chối cãi?”
“Không… không phải… Nhất định… Nhất định là các người hợp tác với nhau… Không… Nhã Tịnh là con gái nhà họ Dương!”
“Tôi có thể bắt cô vì tội vu khống.” Cố phu nhân lên tiếng.
“Không, không phải!” Nhã Hương hét lên, sau đó gương mặt bỗng tái xanh, vật vã ngã ra đất.
“Mẹ! Mẹ!” Nhã Tịnh khóc nấc, lay lay mẹ. Đây không phải lần đầu mẹ bị như vậy, nhưng đây là lần đầu mẹ đau đến ngất xĩu. Nhã Tịnh nghe người ta nói mẹ có bệnh, sống không được bao lâu nữa nhưng cô ta không tin. “Mẹ! Mẹ tỉnh dậy đi! Mẹ, con đưa mẹ đi chữa bệnh nhé? Mẹ ơi!”
Nhã Hương được đưa vào phòng cấp cứu, Nhã Tịnh sụt sùi khóc ở bên ngoài. Sở Y có chút động lòng, dù gì cũng chỉ là một đứa trẻ. “Nhã Tịnh, mẹ con có bệnh sao?”
“Vâng.” Nhã Tịnh ngoan ngoãn gật đầu.
“Bệnh gì?” Thì ra là có bệnh, đối thế mới giao con cho Dương Kha sao? Không đâu, giao con gái cho Dương Kha đã là ý định ngay từ đầu của Nhã Hương. Chỉ là cô ta còn muốn giữ con gái thêm ít năm nữa, vừa là chăm sóc con, vừa là dạy dỗ cho cô ta ít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-tron-kiep-nay/2731388/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.