Chung cư.
Tiếng chuông cửa vang lên, Tuệ Nghiên vội vã chạy ra mở cửa. Đối diện với cô là nụ cười tươi rói của Sở Y, nụ cười chân thật không phải diễn.
“Nghiên Nghiên.”
“Ma ma, pa pa đâu ạ?” Không phải là đi cùng với nữ chính về nhà rồi chứ?
Nhìn cô bé phụng phịu cúi đầu, môi trề ra, khóe mắt hơi đỏ làm Phiến Luân xiêu lòng. Anh nhìn Dương Lâm đi theo sau, hỏi: “Ổn rồi?”
“Ừ, xác thật không có quan hệ huyết thống.”
“Thấy chưa? Anh đã nói mà.” Cố Phiến Luân bế cô lên. Đây giống như một thói quen của anh, thích bế thiên thần nhỏ lên rồi ôm vào lòng. Như vậy thiên thần sẽ không thể chắp cánh bay đi, an ổn ở trong vòng tay anh lớn lên, được anh chở che bao bọc.
“Ơ…” Không phải con ruột? Cô không nghe lầm chứ? Cốt truyện thực sự trật đường ray rồi sao? Nếu nữ chính không phải tiểu thư Dương thị, vậy cô ấy là con ai?
Tuệ Nghiên chỉ mới đọc được khoảng bảy mươi phần trăm nguyên tác, khi ấy cảm thấy tác giả vẫn khá “non tay”, kết cục của nữ phụ phản diện đến cũng thật nhanh, bị bắt rồi ngồi tù. Bởi vì trùng tên với nữ phụ, hơn nữa cảm thấy cô ấy đáng thương nên không muốn đọc nữa. Nội dung sau đấy hình như còn mười mấy chương. Nghĩ cũng lạ, mười mấy chương cho một cái kết không phải quá dài hay sao?
Nói như vậy, theo như nguyên tác thì sau khi nữ phụ phản diện chết đi, phía sau vẫn còn một sự kiện nữa?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-tron-kiep-nay/2731387/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.