Trời bắt đầu đổ mưa, cơn mưa nặng hạt trút xuống thành phố như gột rửa đi những bận rộn cuối ngày. Tuệ Nghiên chạy đi tìm Thiên Di, không mất nhiều thời gian đã có thể thấy được cô ấy ở một quán café.
Khung cảnh này giống hệt trong trí nhớ của Tuệ Nghiên, vào cái ngày ở kiếp trước khi Thiên Di bị Chấn Kiệt chất vấn. Cô nhanh chóng nhắn địa chỉ cho Hải Niệm, sau đó đi vào trong.
Không khí ấp áp thoảng mùi hương nhẹ nhàng, Thiên Di ngồi trong góc khuất, mái tóc ngắn ngang vai không thể che đi gương mặt đẫm nước mắt. Xung quanh có không ít người muốn đi lên an ủi, nhưng lại không biết nên mở lời thế nào, chỉ đành đứng nhìn ở xung quanh.
“Cho tôi một ly cà phê sữa, đến bàn đó.” Tuệ Nghiên gọi, vì cô biết cuộc trò chuyện này sẽ không kết thúc sớm. Người phục vụ nhìn theo hướng cô chỉ, ái ngại nói: “Cô gái bên kia hình như đang không vui, mấy người đi lên đều bị đuổi ra chỗ khác. Hay chúng tôi sắp xếp cho cô một vị trí khác nhé?”
“Không cần đâu, chị ấy là bạn tôi.”
Tuệ Nghiên đi lại ngồi đối diện Thiên Di, cô ấy thấy cô thì cúi gầm mặt, lấy tay lau vội nước mắt.
“Chị cứ khóc đi, em không cười đâu.”
“Chị còn sợ em cười sao?” Thiên Di lau nước mắt. Cô ấy vẫn biết Chấn Kiệt có tình cảm đặc biệt với Tuệ Nghiên, nhưng đã cố lờ đi. Người mình thích lại thích người bạn thân của mình, có ai không đau lòng chứ? Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-tron-kiep-nay/2731346/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.