Một tuần sau, trời nắng nhẹ, chuyến bay của Cố Thiên Di cũng chuẩn bị cất cánh. Cô ấy không muốn về với ba vì sợ ba sẽ lo lắng cho nên đã xin chuyển công tác đến một thành phố khác cách nơi này khá xa. Thiên Di vừa tốt nghiệp đại học với thành tích xuất sắc, cộng thêm gia thế phía sau, không khó để cô ấy được phân bổ đến nơi mình yêu cầu.
Cô gái ăn mặc giản dị đứng ở sân bay, như chờ đợi như ngóng trông, nhưng rồi lại chẳng đợi được người mà cô ấy muốn. Thiên Di gượng cười đáp lại lời tạm biệt của mọi người, trong lòng chết lặng hoàn toàn.
Chờ đợi gì nữa? Nếu cậu ấy muốn đến thì đã sớm đến rồi.
“Sống tốt nhé, khi rãnh em sẽ tới thăm chị.” Tuệ Nghiên ôm cô ấy vào lòng, xót xa dặn dò.
“Con bé ngốc này, chị chỉ đến một thành phố cách đây chưa đầy một giờ đường bay thôi mà.” Nếu hai người muốn gặp nhau, nói không chừng chỉ nửa ngày là có thể gặp được.
Cố phu nhân đã đến thành phố kia trước để thu xếp cho cháu gái, mang theo ba còn mèo lai heo đi trước.
“Đến giờ lên máy bay rồi, đi cẩn thận.” Hải Niệm nháy mắt. Ở thành phố V có không ít bạn cũ của cô ấy, Hải Niệm đã âm thầm liên lạc để nhờ họ rãnh rỗi đến làm quen. Trong số đó có không ít thiếu gia không tồi, hi vọng Thiên Di có thể thành công xóa đi hình ảnh người cũ trong đầu.
“Cảm ơn.” Thiên Di vẫy vẫy tay. Trước khi cô ấy khuất hẳn, Hải Niệm đột nhiên kêu lớn: “Nhớ xem danh sách mấy thiếu gia tôi gửi cho chị nhé. Nếu ưng ai thì cứ trả lời, tôi sẽ gửi thông tin đầy đủ cho chị.”
Tuệ Nghiên nhìn Hải Niệm, cảm thấy rất khâm phục cô gái này. Còn chuẩn bị sẵn hậu cần cho Thiên Di luôn cơ, quan hệ cũng rộng rãi thật.
“Đến sau cùng cậu ta vẫn không đến à?” Phiến Luân đã tưởng Chấn Kiệt ít nhiều sẽ chạy đến, dù chỉ là nhìn nhau một lần. Không ngờ cậu ta vậy mà lại không tới. Tuần trước Thiên Di sau một ngày ra ngoài thì suy sụp hẳn, xem ra giữa họ đã xảy ra một xích mích rất lớn, lớn đến nổi Thiên Di phải bỏ đi.
“Em không báo cho cậu ta.” Nhắc tới Chấn Kiệt, Tuệ Nghiên lại càng tức giận.
Chấn Kiệt ngồi bên bàn làm việc, giấy tờ ngổn ngang. Giấc mơ về tiền kiếp đã quấy nhiễu cậu suốt mấy ngày nay, ăn không ngon ngủ không yên. Bây giờ lại thêm một rắc rối nữa tới, Nhã Tịnh trở lại.
Từ ban sáng, có một cái gì đó đã hối thúc cậu hãy đến sân bay. Đón Nhã Tịnh là một việc không cần thiết, cho nên cậu đã cố lờ nó đi, nhưng vẫn có cái gì đó như một ngọn lửa cháy âm ỉ trong lòng cậu. Dường như cậu đã để vụt mất cái gì đó.
Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên đều đều, Chấn Kiệt đi ra mở cửa. Cánh cửa mở ra, bên kia là một cô gái nhỏ nhắn với mái tóc màu nâu xoăn dài, gương mặt non nớt ngây thơ của thiếu nữ hai mươi. Nhã Tịnh mặc một cái váy màu vàng nắng, tay cầm cái hộp e dè đưa cho cậu: “Anh hai, quà của anh, hi vọng anh không ghét bỏ.”
Giọng của Nhã Tịnh thật nhẹ, thật nhỏ như sợ sẽ làm phật ý anh. Anh thấy phía sau cô ta có ông và bà nên chỉ đành gật đầu, nói tiếng cảm ơn rồi liền đóng cửa.
Nhã Tịnh nặn ra nụ cười nhưng bàn tay lại siết chặt. Bao nhiêu năm rồi mà người gọi là “anh trai” này vẫn giống như xưa, chẳng bao giờ để cô ta vào mắt.
“Con đừng buồn, do xa nhau lâu ngày nên anh con ngại đó mà.” Bà Phương đi lên an ủi. Cô cháu gái nuôi này càng lớn càng xinh đẹp, làm cho bà cảm thấy vừa mắt.
“Vâng, không sao đâu bà.”
Dù sao, Nhã Tịnh quay về đây không phải là để được quan tâm. Mục tiêu cô ta về đây chỉ vì hai chữ “báo thù”. Đôi khi, chính cô ta cũng cảm thấy ngờ vực rằng liệu có đáng để làm thế không, suy cho cùng thì người nhà họ Dương chẳng có lỗi gì cả. Tất cả là do mẹ cô ta ham mê tiền tài vật chất, còn muốn bày trò ly gián phá hoại gia đình người ta.
Nhưng lại nhớ đến hình ảnh Tuệ Nghiên tỏa sáng chói mắt trước tất cả, là trung tâm chú ý của mọi người, nhận được sự yêu thương đủ đầy đến từ cha mẹ là cô ta lại cảm thấy chạnh lòng. Cho dù cô ta không thể được nhận vào nhà họ Dương, ít nhất họ cũng nên rũ lòng thương mà giúp đỡ mẹ cô ta chứ, như vậy cô ta sẽ không phải chịu cảnh mồ côi. Nhưng không, họ đã lạnh lùng bước đi như chẳng có chuyện gì cả. Người đàn ông đó, người đàn ông họ Dương mà mẹ cô ta mang chấp niệm đến chết, cô ta quyết tâm phải báo thù cho mẹ. Dương Kha, hắn khiến mẹ cô ta phải khổ sở, khiến cô ta thành trẻ mồ côi, vậy cô ta sẽ cho hắn biết cảm giác khi con gái bị người ta hãm hại.
Ở trong căn phòng xa lạ, Nhã Tịnh dáo dác nhìn quanh. Suốt mấy năm qua, đã có mấy lần cô ta mơ thấy những giấc mơ kì lạ. Trong mơ đó không tồn tại người phụ nữ tên Sở Y, không tồn tại một Dương Tuệ Nghiên được thương yêu như công chúa. Năm bốn tuổi, cô ta được Dương Kha nhận nuôi, được ăn sung mặc sướng, được hưởng tất cả những vinh hoa phú quý mà Tuệ Nghiên đã và đang nhận được.
Trong giấc mơ, Tuệ Nghiên chẳng chỉ là một cái tên được nhắc thoáng qua, chẳng ai quan tâm cũng chẳng ai để ý. Nhã Tịnh mới là công chúa của Dương thị, xung quanh cô ta không thiếu những người muốn lấy lòng, muốn che chở bảo vệ, muốn có được trái tim của cô ta. Dương Lâm, Dương Khanh, Cố Phiến Luân, Phương Chấn Kiệt, Vũ Hà Uy và đặc biệt là người đàn ông nguy hiểm tên Hứa Minh Triệt, họ vây quanh cô ta như trung tâm của thế giới, tranh giành nhau chỉ vì cô ta.
Giấc mơ được lặp đi lặp lại nhiều đến nỗi, Nhã Tịnh đã từng cho rằng đó mới là hiện thực, còn đây chỉ là một cơn ác mộng hoang đường của cô ta, rằng Tuệ Nghiên chỉ đang chiếm chỗ của cô ta mà thôi. Rồi sẽ tới một lúc nào đó, những thứ kia sẽ trở lại bên cạnh Nhã Tịnh.
Căn phòng của Nhã Tịnh ở Dương gia có bao nhiêu tiện nghi rộng rãi, hoàn toàn khác xa với căn phòng lạnh lẽo này. Nhã Tịnh nghiến răng, rồi sẽ có lúc cô ta tự tay giành lại tất cả.
Tuệ Nghiên đi dạo với Phiến Luân, tay trong tay đi cạnh bờ hồ. Nắng chiều màu vàng rực đổ xuống vỉa hè, mặt trời như quả cầu lửa dần khuất dạng. Chân trời kéo dài một đường chỉ màu lòng đỏ trứng, phía chân trời đối diện, mặt trăng cũng dần nhô lên.
Yên bình là thế, nhưng lại là bầu trời bình yên trước cơn bão lớn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]