Chương trước
Chương sau
Mồ hôi chảy đầy trán, Phùng Duy vội nhắn tin trả lời: //Dương tổng à, có phải anh nhầm người rồi không?//

Lại nghĩ đến tình huống như thế này không đúng lắm. Dương tổng sau lưng Sở Y lén lút qua lại với ai sao? Không thể nào! Nghĩ vậy, ông lại gọi cho Sở Y.

“Alo?”

“Y Y, cô tốt nhất nên xem lại Dương Kha.”

“Hả? Anh ấy đang ngồi cạnh tôi này, có việc gì sao?”

“Cậu ta vừa nhắn cho tôi, cái gì mà bây giờ thì đã sẵn lòng.”

Sở Y hồ nghi nhìn chồng mình vẫn đang ung dung liên lạc với bên trường đại học. Thần sắc bình tĩnh như không có việc gì. Đương nhiên hắn nghe được bên này Phùng Duy nói cái gì, chỉ lãnh đạm đáp lại: “Lúc trước anh hỏi tôi có sẵn lòng giao Nghiên Nghiên cho anh hay không.”

Đầu dây bên kia yên tĩnh, Phùng Duy chậm rãi nhớ lại. Hình như đúng là hắn có nói thế thật. Nhẩm tính cũng đã mười hai, mười ba năm, vị tiểu thư kia đúng là lớn rồi.

“À… nhưng anh cũng nên nói cho có đầu có đuôi chứ.” Báo hại người ta nghĩ linh tinh. “Về việc của tiểu thư, để sau khi đóng máy bộ phim này sẽ qua gặp cô ấy.”

“Ừ.” Dương Kha giành điện thoại rồi tắt máy, hoàn toàn không để Sở Y nói thêm câu nào.

“Có thật là đạo diễn Phùng đã ngỏ lời không vậy? Sao em cảm giác không giống như thế?” Sở Y chất vấn. Tên này không phải lại dùng quyền lực ép bức người ta đó chứ? Đừng biến con gái cô thành “bình hoa” cậy tiền cậy quyền nha.

“Thật mà, anh không nói dối.”

“Ngỏ lời lúc nào? Sao em không biết?”

“Cách đây mười ba năm, lúc anh đưa Nghiên Nghiên đến công ty lần đầu.”

“…”

--------------------------------------

Tuệ Nghiên ở trên lầu, sau khi tắm xong thì ngồi trên giường nghịch điện thoại. Thiên Di có gửi vài tin nhắn tới, chủ yếu là oán trách cô và anh Luân đi mà không nói tiếng nào.



//Chị không định đến gặp Chấn Kiệt sao?// Tin nhắn gửi đi rất nhanh đã nhận được hồi âm.

//Người ta trốn ở trong nhà luôn rồi//

//Chiều nay cậu ấy có ra ngoài đó. Đến một trại trẻ mồ côi làm từ thiện.// Mấy ngày trước cô có nghe Chấn Kiệt nhắc qua. Cô cũng định đi theo nhưng chiều nay cô phải đi đón Dương Khanh từ thành phố khác về.

//Thật không thật không? Ở đâu vậy?// Kèm theo một icon háo hức mong chờ. Thực tình, người có tình yêu đều hạnh phúc thế sao?

Đúng lúc này, bong bóng chat của một người khác hiện lên. Avatar là một bầu trời đầy tuyết chứ chẳng có gì đặc biệt. Nhưng nhìn thấy tin nhắn tới, Tuệ Nghiên liền vui đến mức cười tươi rói. Là Phiến Luân nhắn! Phải biết rằng một hai ngày anh mới nhắn với cô một lần đó nha.

//Có bị mắng không? Đã nói chuyện rõ ràng với chú Dương chưa?//

//Không sao đâu, pa pa không mắng em. Em cũng nói chuyện với pa pa rồi.//

Cô lăn một vòng trên giường êm, nghĩ lại thấy tin nhắn này cũng quá mức khuôn khổ rồi. Cô lại nhắn thêm một tin.

//Bây giờ không phải giờ làm sao? Anh vẫn nhắn được à?//

//Chỉ là lo cho em một chút. Bây giờ anh phải đi.//

//Vâng, tạm biệt anh.//

Cũng chỉ có như thế mà thôi, Tuệ Nghiên luyến tiếc nhìn màn hình. Chỉ là hình như cô quên trả lời Thiên Di rồi!

//Ở đâu ở đâu vậy?//

//Em đi đâu rồi? Sao lại không trả lời?//

//Dương Tuệ Nghiên!!//

//A, em xin lỗi. Ở trại trẻ mồ côi gần trường cấp ba của bọn em.// Cô vội trả lời.

//Ok chị biết rồi. Mà lúc nãy làm gì đấy? Có phải bận nhắn tin với anh nào rồi đúng không?//

//Không phải đâu!!// Cô làm sao dám nói với Thiên Di mình vì trả lời tin nhắn của Phiến Luân mà quên trả lời cô ấy chứ.



Nói thêm vài ba việc vặt nữa, Tuệ Nghiên tắt máy rồi đi ra gần cửa sổ. Bàn học cạnh cửa sổ để mấy món quà linh tinh, trong đó có một quả cầu pha lê trên đế gỗ. Đó là món quà đầu tiên Phiến Luân tặng cô, sau bao năm cô vẫn nâng niu nó như bảo vật. Mặc dù suốt mười mấy năm qua năm nào anh cũng có quà cho cô, nhưng cô vẫn đặc biệt thích nó. Cảm giác này là gì nhỉ?

Ngón tay thon dài trắng nõn gõ nhẹ lên quả cầu, cười nhẹ một cái. Cũng không biết vì sao lúc đó Phiến Luân lại chọn món quà này.

Buổi chiều, cô và Sở Y ra sân bay đón Dương Khanh. Nhóm nhạc vừa tổ chức một buổi concert ở thành phố khác để quảng bá hình ảnh, cũng một tuần rồi mới về nhà. Sở Y cẩn thận đã thành bản năng, mà Tuệ Nghiên đi theo cũng phải bắt đầu ẩn mình. Sở Y nói đây là bắt đầu học tập. Cô đeo một cái khẩu trang, đeo kính mát, trên lại đội một cái mũ lưỡi trai. Nhưng vóc người xinh đẹp vẫn nổi bật giữa đám đông làm không ít người ngoái lại nhìn mấy lần.

“Cái con bé này, sinh con xinh xắn quá cũng khổ. Đi đến đâu cũng có người chú ý cả.” Sở Y trêu ghẹo. Con gái cô là xinh xắn đáng yêu nhất, nhìn nhiều cũng đúng thôi.

“Con là giống ma ma đó.”

Máy bay hạ cánh. Lát sau trong đám đông xuất hiện thêm bốn người ba nam một nữ. Nhóm nhạc mới debut nhưng cũng có ít tiếng tăm, phần nhiều là vì nhóm trưởng là thiếu gia Dương thị.

“Nghiên Nghiên.” Vừa thấy người, Dương Khanh đã vui vẻ chạy qua ôm em gái. Tuệ Nghiên cũng vui vẻ vòng tay ôm anh trai một cái. Chỉ là nhìn thấy phía sau có ánh mắt cứ nhìn chằm chằm thì chột dạ.

Thôi rồi, chị dâu ghen rồi!

“Anh… buông em ra cái đã.” Cứ thế này cô sẽ bị người ta xiên chết.

Người bạn nữ duy nhất trong nhóm nhạc là Ninh Ngọc Hân. Cô ấy rất tốt, là hát chính trong nhóm. Chỉ là tính tình quá mức nóng nảy, là oan gia không đội trời chung với Dương Khanh. Nhưng oan gia ngỏ hẹp, sau cũng đem lòng yêu thích anh trai cô mà không dám nói.

Nhưng Ngọc Hân lại là nữ phụ! Nếu cô nhớ không nhầm lần đầu Ngọc Hân và nữ chính gặp nhau cũng là thế này, nhưng lại chẳng ai giải thích và Sở Y cũng không đi cùng. Ngọc Hân nghĩ Nhã Tịnh là tình địch, cũng mấy lần gây khó dễ. Sau đó Nhã Tịnh một khóc hai nháo, ép Ngọc Hân phải rời nhóm. Hát chính cũng được đổi thành một người khác là bạn của nữ chính, đương nhiên cũng đem lòng yêu Dương Khanh.

Cô không muốn có hiềm khích với Ngọc Hân. Cô ấy tuy nóng tính nhưng lại là người thật lòng yêu anh cô. Theo cô biết thì bạn của nữ chính đúng là yêu Dương Khanh, nhưng là yêu gương mặt và địa vị của cậu chứ không phải con người cậu.

“Anh nhớ em mà. Nghiên Nghiên thật nhẫn tâm.” Nói vậy nhưng Dương Khanh cũng buông ra.

“Bạn anh sẽ hiểu lầm đó.” Tuệ Nghiên lách người sang, vẫy tay với ba người còn lại. “Chào mọi người.”

“Chào em.” Một người điềm đạm lên tiếng.

“Chào em gái xinh đẹp, em là bạn gái của Dương Khanh sao? Ồ, bất ngờ thật nha.” Một người khác nhìn cô chăm chú như phát hiện cái gì đó rất thú vị.

“Không phải đâu ạ.” Ui, Ngọc Hân đang liếc cô. “Em là em gái anh ấy. Em là Dương Tuệ Nghiên, rất vui được gặp mọi người.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.