-Tôi biết cậu sao?
Người con trai ấy nhìn anh:
-Cứ cho là vậy!
-Cậu là ai?-anh nhìn chàng trai bằng đôi mắt lạnh băng
Chàng trai đưa tay lên đầu rồi...
-Là người đã rời xa anh hai năm về trước!
Anh mở to mắt nhìn người đối diện:
-B... Băng... Băng?...-Băng Băng? Cái tên quen thuộc quá phải không? Không sai!là cô! Chẳng qua là lúc nãy cô đã tháo bộ tóc giả nam xuống...
Người đối diện cười nhẹ,dang tay ôm lấy anh...
Anh cũng theo phản ứng mà ghì chặt đầu cô vào ngực mình:
-Đồ ngốc này! Suốt thời gian qua em đã ở đâu vậy hả? Có biết là anh nhớ em lắm không? Anh đã phát điên lên đấy! Em mau đền đi!
-Ừm! Em sẽ đền!-cô cũng ôm lấy anh
-Anh tưởng em đã...-mắt anh đỏ lên,nhưng không phải vì buồn,mà là vì quá xúc động khi gặp lại cô...thiên thần băng giá...
-Tử Mặc tiền bối đã giúp em!-cô buông anh ra
-Tử Mặc?
-Lúc em bị xe tông,Tử Mặc tiền bối cũng tình cờ đi ngang qua. Rồi anh ấy đi cửa sau của phòng bệnh trong bệnh viện,bí mật chữa trị cho em,sau đó nhờ các bác sĩ nói rằng em đã chết!-cô đưa hai tay ra sau
-Tại sao lại không nói với anh?-anh tức giận
Cô chỉ cười mỉm:
-Chẳng phải em đã về với anh rồi sao?
*Chụt*
Anh...hôn lên môi cô...rồi nói:
-Đây là hình phạt vì đã bỏ anh!
-Đây là nụ hôn đầu của em đó đồ ngốc!-cô liếc anh bằng đôi mắt lạnh tanh
-Không phải!-anh lắc đầu
-Tại sao?-cô hỏi bằng cái giọng lạnh băng như ngày nào
Anh không nói gì,nắm tay cô đến nơi nhỏ và cậu...
Hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-tomboy-lanh-lung/1324634/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.