Hai năm trôi qua,không ai nhắc tới cô nữa,anh vẫn thế...đau khổ tột cùng khi thiếu hình bóng cô,cho dù vậy,anh cũng không chấp nhận bất cứ một cô gái nào nữa...
-Minh Phong à! Anh đừng như vậy nữa! Cô ta có gì mà em không có chứ?
-Lại là cô?-anh liếc
-Anh nên nhớ em là người vợ hợp pháp của anh! Còn con của chúng ta nữa!
*Con sao?Như Tịch Uyên à!Cô định giả vờ đến bao giờ đây?*
*Flash back*
Một năm trước,vì quá đỗi nhớ cô nên anh đã uống rất say...
-Anh gì ơi?-một cô gái khều anh
-Băng Băng?-anh lờ mờ nhìn cô gái
-Trương...Trương tổng?
*Bộp*
Anh sà vào người cô gái mà ôm chặt:
-Băng Băng à! Anh nhớ em! Nhớ em nhiều lắm!Sao bây giờ em mới về?
-Băng Băng? Là Nguyễn tổng đã mất một năm về trước sao?
Cô ta đưa anh vào khách sạn,nhưng anh vẫn còn nhận thức được,nên cũng không làm chuyện gì dại dột cả...chỉ là cùng giường,nhưng mỗi người một bên,cô ta tức lắm,rồi từ lúc đó đã có tham vọng anh sẽ mãi là của cô ta,bằng bất cứ giá nào...
Vài tuần sau,
*Bộp*
Tịch Uyên đập tờ giấy xuống bàn:
-Trương lão gia,Trương phu nhân,con trai hai người đã có con với con!
Hai người nhìn nhau,tờ giấy khám thai rành rành với tên anh...anh biết,nhưng không nói gì,đến bây giờ đối với anh,tất cả đều vô nghĩa...
*End Flashback*
Cô nhóc một tuổi đứng ngơ ngác đứng nhìn hai người...
-Anh mau nói đi!Em có gì không bằng cô ta chứ?-ả quát
-Cô có thể lạnh lùng đến nỗi có thể giết người chỉ với một cái liếc mắt không? Cô có thể tốt bụng vô điều kiện mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-tomboy-lanh-lung/1324633/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.