Dương Diệp Tây vừa mở cửa ra thì đã thấy người trong phòng đứng dậy đi về phía cậu, hắn nói:
“Em về rồi.”
Cậu ngơ ra một lúc, mãi mới nhớ ra là trong lúc tâm trạng nhấp nhô đã lỡ dẫn thêm người này vào nhà.
Cố Thanh Thành không hiểu biểu cảm của cậu, hắn hỏi:
“Sao thế em?”
Dương Diệp Tây lắc đầu, cậu thở dài bảo:
“Không có gì.”
Dạo này nhiều chuyện xảy ra, riết rồi tâm trạng cậu cũng dễ trở nên bất ổn, có lúc còn nhớ nhớ quên quên, thế là tự nhiên lại đi rước thêm Cố Thanh Thành vào nhà.
Nhưng dù có hối hận thì cũng có làm gì được đâu? Người cũng ở đây rồi, hơn nữa bên ngoài vẫn còn mưa. Dương Diệp Tây vừa nghĩ thế, cuối cùng đành tự nhủ thôi kệ.
“Anh ăn chưa?”
Cậu hỏi.
Cố Thanh Thành nghe thế thì đáp:
“Anh chưa. Em thì sao?”
Lúc Dương Diệp Tây về thì đã quá giờ ăn trưa, bụng cũng bắt đầu kêu gào, cậu nói:
“Chưa. Chúng ta ăn thôi.”
Cố Thanh Thành bảo Dương Diệp Tây để hắn vào bếp hâm lại cháo, rất nhanh đã bưng hai bát nóng hổi ra ngoài phòng khách.
Hai người ngồi đối diện nhau, cùng trông vào cháo trước mặt. Trong đầu Dương Diệp Tây thầm nghĩ, từ mùi hương, màu sắc trông đều không ổn lắm, nhưng chắc là cũng ăn được nhỉ?
Đợi cháo nguội bớt, hai người mới bắt đầu ăn.
Ngay từ thìa đầu tiên Dương Diệp Tây đã cảm nhận được hương vị kỳ lạ ấy, cậu nhíu mày, nhăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-thuong-em/3489927/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.