Thói quen quả là một thứ đáng sợ.
Cho dù Cố Thanh Thành đã đối xử như thế với Dương Diệp Tây nhưng cậu vẫn vô thức dựa vào hắn khi cảm thấy bất lực.
“Anh xin lỗi.”
Cố Thanh Thành nâng mặt cậu lên, bàn tay hắn áp vào má cậu, ngón tay vụng về lau đi từng giọt nước mắt.
Dương Diệp Tây không ngừng được, bao nhiêu uất ức suốt thời gian này đều dồn đến theo tiếng khóc òa của cậu.
Cố Thanh Thành vội ôm lấy cậu, hắn luống cuống nói:
“Anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh không nên như thế với em.”
Dương Diệp Tây không đẩy hắn ra, cậu nghe thế thì khóc càng to.
“Ổn rồi, anh đưa em về nhà nhé? Không sao nữa rồi mà.”
Hai người cứ như thế một lúc lâu, mãi sau Dương Diệp Tây mới ngừng được.
Cố Thanh Thành vỗ lưng cho cậu đến khi tiếng nức nở nhỏ dần.
“Em lên đi, anh cõng em.”
Hắn quay lưng về phía cậu và cúi xuống.
Dương Diệp Tây do dự một lát rồi mới leo lên.
Suốt dọc đường hai người chẳng nói gì với nhau.
Cố Thanh Thành đưa cậu về đến căn biệt thự họ đang ở, hắn toan cõng cậu về phòng thì đã nghe Dương Diệp Tây nói lý nhí:
“Em không muốn vào đó.”
“Ừ thế không vào nữa.”
Cố Thanh Thành chiều theo ý cậu.
“Bây giờ em về nhà luôn được không?”
Dương Diệp Tây bám vào vai Cố Thanh Thành ý muốn hắn thả mình xuống.
Cố Thanh Thành để cậu trượt từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-thuong-em/3485842/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.