“Sau này tôi cũng muốn cưới một người như thế.”
Bỗng nhiên có ai đó thốt lên.
Như nghĩ đến chuyện gì đó, cậu đứng bật dậy, chỉ bỏ lại một câu “Tôi ra ngoài hóng gió một lát” rồi chạy đi mất.
Lúc đứng ở ban công, Dương Diệp Tây vẫn chưa tỉnh hồn lại.
Cậu và Cố Thanh Thành… sau này sẽ như thế ư?
Dương Diệp Tây chưa bao giờ nghĩ đến.
Cảm xúc của cậu bây giờ như một cuộn len bị người ta bới tung lên, đoạn dây này móc lên đoạn dây khác, loạn đến mức chẳng gỡ được ra.
Bỗng nhiên cậu nhận thức hơn được vể hôn ước của mình.
Thế là cậu cứ đứng thất thần ngoài ban công rất lâu, mãi mới nhớ đến việc phải trả lời tin nhắn từ cách đây một tiếng của Cố Thanh Thành.
“Em đang ở nhà họ Lâm à? Khi nào chơi xong thì bảo anh.”
Cậu chưa kịp nói với hắn không cần qua thì đã nghe người kia gọi đến.
“Em nghe đây.”
“Giờ cũng hơi muộn rồi, lát anh qua chỗ em nhé?”
Lúc vừa mới nghe giọng Cố Thanh Thành, gương mặt vừa mới hạ nhiệt của Dương Diệp Tây lại nóng trở lại.
“Anh không cần qua đưa em về đâu, lát tài xế nhà em sẽ đón em.”
“Có một đoạn thôi, giờ anh đang trong xe rồi.”
Dương Diệp Tây nghe thế thì mím môi, có vẻ là cậu sẽ không ngăn được Cố Thành Thành.
“Em không cần vội đâu, cứ từ từ với để ý lỡ may quên đồ gì.”
Cố Thanh Thành nói xong vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-thuong-em/3485834/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.