Nhan Nặc nhớ đã từng nghethấy một câu nói thế này: “Chỉ cần một phút để gặp gỡ một người, một tiếng đểthích một người, một ngày để yêu một người, nhưng phải mất cả đời để quên mộtngười.”
Câu này đơn giản mà thật ý nghĩa, thực ra chưa bao giờ cô quên Đoàn Dịch Sâm,chỉ là không muốn nhớ tới nữa.
Bên ngoài cửa sổ, màn đêm mênh mông bao phủ, cô nhìn bóng mình trên cửa kính,mái tóc hơi xoăn được buộc túm phía sau, cô đang mặc bộ quần áo thể thao màuvàng nhạt, hình như thời gian đang quay vòng, cô vẫn là cô gái tính trẻ conngày trước thích được chiều chuộng.
Bây giờ lại cô độc một mình, bao điều luyến tiếc.
Đột nhiên, cô nghe thấy người phía sau đang nói mê, trái tim cô như bị cứa mộtnhát, vội quay đầu lại. Anh ấy đang lặng lẽ nằm trên chiếc giường bệnh màutrắng nhưng vẫn chưa tỉnh, chỉ thấy anh chau mày rồi nằm nghiêng, có lẽ là quámệt mỏi. Xanh xao, đây là màu sắc không nên thuộc về Đoàn Dịch Sâm, những nơianh xuất hiện luôn rực rỡ sắc màu, dáng vẻ thong dong, nụ cười nho nhã luôn thuhút người khác từ cái nhìn đầu tiên. Dáng vẻ yếu ớt nằm đây của anh khiến côcảm thấy không quen. Những giọt nước trong ống truyền dịch đang nhỏ từng giọtxuống ống quản, chảy vào tấm lưng lạnh toát của anh, huyết quản màu xanh nhôhẳn lên, nhìn rất sợ, cô cũng giật mình.
Ban nãy dưới ánh đèn đường anh còn chau mày gọi tên cô: “Tiểu Nặc”, vậy mà bâygiờ không còn sức dựa vào tường. Cô không còn nghĩ được gì nữa, vội tới đỡ anh.Thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-thien-truong-dia-cuu/140536/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.