Nhan Nặc vẫn không ngheđiện thoại của Đoàn Dịch Sâm.
Sáng hôm sau mở máy vẫn thấy vài cuộc gọi nhỡ, đều là của anh.
Cô sững lại hồi lâu, bởi vì trong ký ức của cô, Đoàn Dịch Sâm là một ngườikhông dễ dàng từ bỏ thế này.
Chỉ là dường như cô không biết sự xuất hiện của anh có nghĩa là vết thương đãlành của cô sẽ tái phát.
Nỗi đau ấy anh có hiểu không? Cô lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ ấy, mặc quần áo gọngàng rồi ngồi đợi Tần Phóng.
Đúng tám giờ Tần Phóng vui vẻ lái xe đưa Lý Hạo tới trước nhà Nhan Nặc, anh bấmcòi hai tiếng thì cô xuống rồi ngồi ghế sau cùng Lý Hạo.
Đôi mắt to tròn của Lý Hạo đảo liên hồi trên người Nhan Nặc và Tần Phóng: “Chị,hôm nay hai người mặc quần áo giống nhau thế, có phải là hẹn nhau trước rồikhông? Sao không bảo em một tiếng, em cũng mặc một bộ màu vàng, mẹ em mới gửicho em một bộ Astro Boy đấy.”
Tần Phóng và Nhan Nặc cùng sững lại, đưa mắt nhìn nhau, rồi không hẹn cả haicùng quay nhìn đi chỗ khác.
Giống thật, đúng là rất giống.
Hôm nay Nhan Nặc mặc bộ quần áo thể thao màu vàng nhạt, còn đội một chiếc mũmàu hồng chói mắt, Tần Phóng cũng mặc một chiếc áo sơ mi màu vàng nhạt, nhìnqua giống như áo đôi vậy, đúng là đôi lứa xứng đôi.
Tần Phóng kín đáo nhìn qua kính chiếu hậu, hai má Nhan Nặc đỏ bừng, cô lúngtúng nhìn ra ngoài cửa xe. Sự ngại ngùng ấy của cô khiến anh thấy vui vẻ lạlùng.
Vì là thứ Bảy nên vườn bách thú rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-thien-truong-dia-cuu/140535/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.