Edit & Beta: Tịnh Hảo
Nhạc Hiên Lam thức tỉnh, trải qua một trận không biết là mơ hay là sự thật.
Bình rượu trên bàn đã vơi đi một nửa, anh mờ mịt nhìn căn phòng trống rỗng, một lúc lâu mới có thể để ác mộng ở sâu trong nội tâm không trở ra ngoài quấy nhiễu anh.
Chỉ cần là cảnh mơ liên quan đến khoảng thời gian kia, sau khi tỉnh lại anh sẽ cự tuyệt nhớ lại.
Cách tốt nhất để quên đi một chuyện chính là không thèm nghĩ đến nó nữa, Nhạc Hiên Lam không biết đây có gọi là trốn tránh không.
Oánh San đối với anh mà nói giống như là âm hồn, một bóng ma, trôi giạt trong góc mà anh muốn quên đi, góc kia cất giấu một chìa khóa, một chìa khóa tháo bỏ tất cả khúc mắc và yêu hận, chẳng qua lúc nào Nhạc Hiên Lam cũng giả vờ quên nó đi.
Xoa xoa huyệt thái dương, anh nhắm mắt lại, thần trí ngây ngốc tỉnh táo lại một chút.
Lần này tôi trở về, trừ công việc ra, còn phải lấy lại một món “đồ”, món đồ mà tôi đặt ở bên người cậu sáu năm.
Buổi chiều, câu nói của Ngũ Kha Phương ở quán cà phê trở về đầu của anh.
“Thứ gì?” Chợt nụ cười của Nhạc Hiên Lam có chút cứng ngắc, nhưng rất nhanh khôi phục, vẻ mặt nghiêm túc đến làm người ta không nhìn ra anh đang giả ngốc.
Ngũ Kha Phương nhíu mày, cũng không đánh đố anh, “Linh Ngọc.”
“Cô ấy không phải là đồ vật.” Giọng điệu của anh không tự chủ vọt lên, anh nghĩ đến sự uy quyền và cường thế của Ngũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-thi-phai-an-em-truoc/2221/chuong-2-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.