“Cuối cùng thì chị cũng cảm thấy bố emcó chút đáng yêu rồi đấy…”
* * *
Sau mùa mưa, những cơn gió se lạnh báo hiệu mùa thuđến. Hạ Phạn Đoàn cuộn tròn cơ thể bé nhỏ trên giường, rúc đầu vào ngực bố. Cậuđịnh nũng nịu để bố gọi điện cho cô giáo, xin phép nghỉ học một hai ngày. Nhưngcòn chưa kịp mở miệng đã bị một cơn gió luồn qua chăn, lạnh đến cứng đờ.
“Soạt.” Chiếc chăn bị kéo ra hẳn khỏingười cậu, cơ thể nhỏ bé lộ hết ra gió rét.
Hạ Phạn Đoàn dụi cặp mắt còn ngái ngủ, bất đắc dĩ bòdậy khỏi giường, lên tiếng phản đối: “Ôi, chị Hồ… bố em mới là người đắc tộivới chị, phiền chị lần sau kéo chăn thì kéo của ông ấy, đừng lúc nào cũng đổhọa cho người vô tội… Còn nữa…”
Thằng nhóc nhìn Hạ Thiên Lưu vẫn đang vùi đầu vào gốingủ ngon lành, liền giơ tay đẩy tấm lưng trần của bố mà nói: “Bố… con biết bốđã tu luyện đến một trình độ nhất định rồi nhưng bố cũng không thể không cóchút phản ứng gì như vậy được?”. Thời tiết khắc nghiệt như vậy mà Hạ Thiên Lưucũng ngủ được, thật đúng là khiến nó phục sát đất.
“Dậy! Ăn cơm thôi!” Hồ Bất Động lạnhlùng huơ huơ quả đấm đe dọa, sau đó lại chĩa ngón tay cái về phía bàn ăn sángđã chuẩn bị sẵn bên ngoài. Thẳng nhóc Phạn Đoàn nuốt nước bọt ừng ực. Nó khẳngđịnh, cô chỉ vào gọi hai bố con nó dậy ăn cơm, chứ không có âm mưu dụ dỗ họ rangoài, đánh cho một trận nhừ tử rồi bán thẳng cho lũ buôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-that-xui-xeo/3186774/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.