“Bây giờ, chúng ta có thể bàn về giátiền rồi.”
* * *
“Con vào rồi!” Trác Duy Mặc vừa nhẹnhàng giơ chân, cánh cửa thủy tinh tội nghiệp đã ngoan ngoãn mở toang. Đến cảcâu chào hỏi cũng chẳng có chút lễ phép.
Nhìn cách đạp cửa xông vào quá chuyên nghiệp của anh,Hồ Bất Động sợ chết khiếp, chân anh vẫn chưa dừng lại, nó duỗi ngang ra chặnlấy cánh cửa đang tự động khép lại. Hai tay đút vào túi quần, anh hất cằm rahiệu bảo cô đi vào.
“Anh phục vụ khách như vậy sao?” Anhta cho rằng cách miễn cưỡng giúp khách mở cửa như vậy được gọi là phục vụ tậntình sao? Cô thất vọng khua tay trước mặt anh.
Không phải cô so đo chuyện trước đây, mà là anh chàngnày thật sự chẳng có chút tư chất trai bao gì cả. Làm gì có ai mời gọi kháchnhư anh ta. Cô nhất quyết sẽ không trả cho anh ta dù chỉ một đồng, thậm chí sẽđánh một dấu “X” to tướng vào tờ đánh giá, nhận xét. Không biết ở đây có quyđịnh phạt lương không nhỉ?
“Tốt nhất là cô đừng bắt tôi dùng cánhcửa này để kẹp cái đầu cứ nghiêng qua nghiêng lại của cô. Vào đi!” Anh hất mạnhcằm, mấy sợi tóc mai rủ xuống trước mặt theo động tác của anh.
“Vào… vào thì vào. Dù sao thì ở đâycũng có pháp luật, tôi không tin các người dám ép uổng người khác!” Cô lầm bầm.Cái nơi đúng ra phải khiến người khác mơ màng, phiêu diêu trong đỉnh cao củaquyền lực nhưng vừa bước vào, thay vì cảm giác bay bổng là sự sợ hãi như cótrăm mối nguy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-that-xui-xeo/3186771/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.