“Đợi nó đập đến mức khiến tôi hài lòngthì sẽ trả lời câu hỏi của cô.”
* * *
Hạ Thiên Lưu nổi giận rồi!
Khi Hồ Bất Động rút ra được kết luận này, cô kinh hãinhảy dựng lên bởi vì hoàn cảnh bây giờ rất kì lạ. Nụ cười mê hồn của Hạ ThiênLưu rõ ràng giống như đang tiếp khách nhưng anh ta lại không cho cô động vàongười.
“Bỏ tay ra.” Nụ cười và giọng nói củaanh vẫn dịu dàng đến ngây ngất nhưng ánh mắt lại đang trừng trừng nhìn bàn tayđã chạm vào anh không biết bao nhiêu lần, cất giọng như ra lệnh.
“Chẳng phải anh đang cười sao?” Côkhông bỏ cuộc mà vẫn cố giằng co với anh, thả tay anh ra, chỉ còn một ngóng tayvẫn cố móc lấy ngón tay anh.
“Ai nói với cô, hễ thấy tôi cười là côcó thể nắm tay?” Anh quay đầu lại, lạnh lùng mỉa mai, nụ cười trên môi càng lúccàng rạng rỡ.
Vớ vẩn! Cười có nghĩa là đang tiếp khách, không tiếpkhách, anh lãng phí nụ cười đó làm gì? Mà đã là đang tiếp khách, đương nhiên côcó thể tùy ý làm những gì mình muốn, không cần để ý đến phản ứng của anh. Thậmchí cô có thể ép anh vào tường mà làm này làm nọ. Nhưng mà…
“Anh đang giận chuyện gì vậy?” Làkhách quen, thỉnh thoảng cô cũng nên quan tâm một chút đến tâm lý ức chế lâungày của nhân viên phục vụ.
Anh “Hừ” một tiếng vừa lạnh lùng vừa mỉa mai, gạt nốtngón tay còn cô đấm ăn xôi móc lấy ngón tay mình ra. Hôm nay, anh ta không tiếtkiệm nụ cười chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-that-xui-xeo/3186743/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.