“Chị có biết xem mặt là như thế nàokhông?”
* * *
“Đại sư bá cát tường, vạn an, thánhan, kim an! Xin nhận của Phạn Đoàn một lạy”
Phạn Đoàn dập đầu “chan chát” dáng vẻ đầy thành ý, HồThước ngồi trên ghế, thấy Hạ Thiên Lưu vẫn thảnh thơi uống trà thì ngay lập tứctươi cười rạng rỡ, giơ tay đỡ lấy thằng bé đang quỳ dưới đất dậy. “Đứng dậy,đứng dậy! Phạn Đoàn lớn quá rồi nhỉ! Tiểu sư đệ nuôi cháu béo trắng, hai máphúng phính. Đáng yêu quá đi!”
“Chỗ thịt này là chị Hồ… ý…” Phạn Đoàntự véo má mình, chợt liếc Hồ Bất Động đang đứng cạnh cửa bếp, cầm cái thìa xàonấu, sắc mặt xám xịt liền nở một nụ cười tinh quái, chữa lời: “là… công của sưmuội đó”.
“Đủ rồi! Tiểu quỷ chết tiệt! Em dámgọi chị là sư muội, em có tin chị…” Hồ Bất Động giơ chiếc thìa xào nấu ăn lênmuốn nhằm thẳng đầu thằng nhóc mà giáng xuống.
Thằng nhóc cười hi hi, sung sướng, nấp sau sư bá mình.“Sư bá, sư bá. Người không biết đâu. Khi người không có nhà, chị ấy ức hiếp convà bố như vậy đấy. Thế có được coi là không biết lớn nhỏ không ạ? Con thì khôngnói làm gì nhưng chị ấy bắt nạt bố con có coi là khi sư diệt tổ không?”
Hồ Thước nghe những lời bịa đặt của thằng nhóc, lậptức quay sang phía Hạ Thiên Lưu, thấy mặt anh vẫn không đổi sắc, bèn nhướn màylên nhìn đứa con nghiệt chủng của mình, vẻ chính nghĩa giả tạo. “Khụ khụ, cóđúng như sư huynh mày nói không? Mày bất kính với tiểu sư thúc phải không?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-that-xui-xeo/3186729/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.