“Tôi nói cho cô biết, cô hết thuốcchữa rồi, cái số mệnh thối nát này sẽ theo cô cả đời.”
* * *
Một cơn gió lạnh thổi đến làm Hồ Bất Động sởn hết gaiốc, kiểu tóc giản dị của cô bị gió thổi tung ra phía sau. Cô nguyền rủa tên mùđường ngu dốt kia, hại cô cả buổi tối phải chịu rét mướt, bước chân bất giáctăng tốc. Bà chủ câu lạc bộ chỉ chú trọng thời trang mà không quan tâm đến thờitiết, lần nào cũng đưa cho anh những bộ quần áo mỏng tanh. Ừ thì đẹp nhưng nếuđể nhân viên lạnh đến nước mũi chảy ròng ròng thì còn có giá nữa hay không?
Tốt nhất khi cô tìm được anh, anh đã biến thành mộttảng băng, để cô có thể đập vỡ rồi vứt vào túi mang về nhà.
“Ê! Con bé kia, muộn thế này còn muốnđi đâu?” Ông chủ quán ăn đêm đang dọn hàng, nhìn thấy cô hớt hơ hớt hải lướtqua, bèn cất tiếng hỏi.
Cô vội vã quay đầu lại, tóm lấy ông chủ quán hỏi: “Ôngchủ! May quá, ông có nhìn thấy một người đàn ông ăn mặc phóng thoáng, mặt mũi điểntrai, dáng vẻ mơ màng, lúc đi qua còn phát tá lạnh không?”.
“Nửa đêm rồi, cô còn kể chuyện ma quỷđịnh dọa người à? Ngày mai không muốn cho tôi làm ăn nữa chứ gì?” Ông chủ đẩykhuôn mặt nghiêm túc của cô ra, khom người tiếp tục thu dọn quầy hàng của mình.
“Ai kể chuyện ma với ông chứ? Tôi nóilà người, người sống đó! Chỉ là khả năng nhớ đường của anh ta kém hơn ngườibình thường mà thôi.”
“Cô nói giống người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-that-xui-xeo/3186723/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.