“Bố em đúng là một ông bố tốt!”
Lần đầu tiên Hồ Bất Động phải hối hận vì đã đem bán chiếc xe cà tàng của mình đi, là khi cô đang trên đường đến bệnh viện Số Ba thành phố. Đúng vào lúc cao điểm của giờ tan tầm, dòng xe hơi nối nhau dài như cả con rồng vậy. Trên xe bus, cô không tìm được chỗ ngồi, đành đứng ở giữa, không dựa được vào cửa chính, cũng chẳng dựa được vào cửa sổ, ngẩng đầu kéo cái tay nắm đã bị người ta chiếm hữu tập thể, rồi lại cúi đầu nhìn chiếc giày của mình đã bị người khác giẫm cho mấy cái. Chen nhau trên xe bus, hóa ra lại khó chịu đến thế này, hôm nay đúng là lần đầu tiên cô được lĩnh giáo.
Lần đầu tiên Hồ Bất Động nghĩ lại mà thấy sợ thang máy của bệnh viện, là khi thấy một người đang ngồi thang lên tầng chín. Số lần cô đến bệnh viện không nhiều, nếu không phải bởi vì người nào đó thường xuyên chạy ra ngoài đánh nhau, có lẽ số lần ít ỏi cô đến bệnh viện kia có thể cũng chẳng cần tính nữa.
“Em không cảm thấy thang máy bệnh viện rất chật sao?” Huỳnh Nhất Nhị thường khó chịu nói.
“Đâu có chật đâu! Chẳng phải chỉ có hai người chúng ta sao?”
“Không phải chứ, còn có rất nhiều người, rất ồn ào, em không nhìn thấy sao?”
“Này, anh không phải vào cái lúc thiên thời địa lợi như thế này muốn kể chuyện ma chứ?”
Nhớ lại câu nói của người nào đó, cô chuyên chú, không ngừng nhất vào nút tầng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-that-xui-xeo/3186680/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.