“Tin thì có, không tin thì không có.”
Cô mở cửa nhà, cởi giày ra, đang định đi vào bên trong, thì thấy bố mình đang nhận điện thoại trong phòng khách đột nhiên hét lớn: “Quay về rồi, quay về rồi! Cậu tìm nó có chuyện gì sao? Có hay không có, cậu cũng nói với tôi đi, cái gì cũng không nói là có ý gì chứ?”.
Cô vừa nghe thấy, liền cau mày lại, từ từ cởi giày.
“Bất Động, con nhận điện thoại đi!” Ông bố sáng nắng chiều mưa định vứt bỏ nhiệm vụ vĩ đại phi nhân loại là giao tiếp với vị sư đệ có một không hai của ông ta, cứ hướng ra phía cô ở ngoài cửa nhìn liên tục.
“Tôi còn đang cởi giày.” Cô phủi bụi ở chiếc quần, tiếp tục gỡ chiếc giày còn lại ra khỏi chân.
“Vậy bố để điện thoại ở đây, con cởi giày xong thì nhận nhé, bố đi tắm đây.” Để rũ sạch trách nhiệm với cái điện thoại, ông ta đặc biệt phóng to âm lượng lên đến mấy lần, từ trên sô pha chạy đến bên cửa, lén lút báo cáo với con gái: “Con lại làm chuyện có lỗi gì với sư thúc nhà ta rồi hả. Con chẳng phải nói đã đưa Phạn Đoàn tới chỗ cậu ta rồi sao? Cậu ta làm gì mà từ một giờ trước cứ liên tục gọi điện về nhà, mỗi lần đều chỉ vứt cho bố năm chữ ‘cô ấy về nhà chưa’. Sau đó, đến năm chữ đó cũng tỉnh lược đi, dùng ngữ điệu như đòi nợ hỏi ‘về chưa’. Bố đối phó không nổi nữa rồi, phải đi tắm lấy lại sinh khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-that-xui-xeo/3186676/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.