Để tránh khỏi ngại ngùng, Bạch Chỉ mấy ngày liền nhìn thấy hai chữ “Khoa Ngoại” đều đi đường vòng, còn đối với Phó Tây Phán thì tránh càng xa càng tốt.
Thế nhưng ghét của nào trời trao của đó.
Thành phố A, nhà văn hóa thiếu nhi sẽ tổ chức một ngày tọa đàm an toán y tế.
Một trong số đó sẽ dạy trẻ em cách xử lí vết thương
Trưởng khoa lại tiếp tục giao nhiệm vụ này cho Phó Tây Phán và Bạch Chỉ.
Cuối tuần, tại nhà văn hóa thiếu nhi.
Nhiều phụ huynh đã đưa con mình đến tham gia hoạt động tuyên truyền này.
Bạch Chỉ là người đã trải qua nhiều lần giảng dạy nên cô không cảm thấy xấu hổ nữa. Nhưng Phó Tây Phán đang đứng bên cạnh cô, không lên tiếng cũng không cử động, cứ đứng như thế, cô cảm thấy ngại ngùng đến da đầu tê dại, trong lòng thầm cầu mong sự kiện sớm kết thúc.
Số lượng phụ huynh và các em nhỏ đến tham gia vượt quá dự kiến của ban tổ chức, rất may không chỉ có Bạch Chỉ và Phó Tây Phán đến thực hiện tuyên truyền này mà còn có các bác sĩ của các bệnh viện khác.
Trước tiên, ban tổ chức sẽ chia trẻ em và phụ huynh vào các lớp khác nhau, sau đó sẽ phân một số bác sĩ vào lớp học theo nhóm để tiến hành giáo dục y tế.
Hoạt động còn chưa bắt đầu, Bạch Chỉ đã lo lắng ngồi trong phòng chờ.
Phó Tây Phán dường như cũng thấy được sự bất thường của cô: “Cô sao vậy? Mặt cô đỏ lên hết rồi?”
“Nóng… nóng quá!” Bạch Chỉ cầm cây quạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-thanh-nghien/1161662/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.