Lý Tuệ Nhiên trở về một thời gian thì Trần Thành Đạt và tiểu Băng xảy ra chuyện, anh ấy bắt cóc tiểu Băng đi đâu cả nhà cũng không ai biết.
Buổi tối ở trong phòng ngủ Trần Quang Đạt ôm Tuệ Nhiên nói chuyện:
- Anh hai đúng là ngốc yêu không chịu nói đến khi mất rồi mới đi cướp.
Tuệ Nhiên đưa tay lên nhéo nhẹ lên mũi của anh nói:
- Anh nói hay quá hé hồi trước ai cũng yêu mà không nói, để cho em chạy theo suốt mấy năm trời hả?
Cúi xuống hôn lên môi cô anh nói:
- Là anh, anh cũng ngu ngốc được chưa bé cưng của anh.
Tuệ Nhiên mỉm cười gật đầu với anh tự nhiên cô thấy bụng hơi khó chịu cảm giác như muốn đi vệ sinh, cô bước xuống giường chân vừa chạm đất thì phụt…
Cô vỡ ối rồi quay qua Quang Đạt nói:
- Anh em tới rồi.
Trần Quang Đạt vừa bật đèn lên cho sáng để cô thấy đường đi vệ sinh không bị ngã, mới xong quay qua đã thấy Tuệ Nhiên kêu lên.
Anh vội đi qua ẩm cô vào phòng tắm để thay bộ đồ mới, kế tiếp anh ẩm cô bước ra ngoài và hét lớn:
- Người đâu chuẩn bị xe thiếu phu nhân sắp sinh rồi.
Lúc này cả Trần gia ai cũng nhốn nháo cả lên, ba mẹ Trần đang ngủ nghe anh hét lớn cũng vội vàng chạy ra ngoài xem.
Thấy anh ẩm Tuệ Nhiên chạy ra xe hai ông bà cũng biết là chuyện gì, quay vào phòng thay đồ lập tức chạy đến bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-sao-anh-cu-lanh-nhat-voi-em-/3456256/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.