Khi nghe Lệ Băng kể xong Dương Đức Khiêm hỏi cô:
- Vậy có phải ở đó mọi người rất thương em? Tôi thấy anh hai của em có vẻ rất bảo vệ em.
- Dạ không dám giấu thầy ở nhà họ Trần mọi người đều rất thương em, mặc dù em không phải con ruột nhưng họ chưa từng đối xử tệ với em, nhiều lúc em cũng cảm thấy thật sự rất may mắn khi được họ nhận nuôi ạ.
- Ừm, em rất may mắn. Vậy người anh hai kia thì sao?
- Dạ anh ấy rất thương em hầu như cái gì em muốn anh ấy đều đáp ứng, chỉ có đều…
- Có đều sao?
- Anh ấy không thích em yêu đương hay gần gũi với người khác giới, anh ấy chỉ khó khăn mỗi cái đó.
- Có khi nào anh ta thích em không?
- Dạ không có đâu ạ anh ấy đã có người thương rồi và chị ấy rất xinh đẹp, chắc tại thương em gái quá với sợ em không tập trung vào việc học thôi ạ.
- Ừm.
Vừa ăn vừa nói chuyện xong Dương Đức Khiêm nói sẽ đưa tiểu Băng về, cô đưa địa chỉ cho anh vừa lái xe vừa nhìn địa chỉ anh hỏi:
- Có vẻ anh ta rất thương em nhỉ, đi học không cho ở ký túc xá mà lại ở căn chung cư cao cấp như này.
- Dạ cái này anh hai nói là mua lâu rồi để đi đến đây chơi ở, may mắn là gần trường nên kêu em đến ở.
- Vậy sao?. Truyện Cổ Đại
- Dạ vâng, vì chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-sao-anh-cu-lanh-nhat-voi-em-/3439696/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.