Thấy Lý Tuệ Nhiên vì chạy theo mình mà bị thương Trần Quang Đạt xuống nước.
- Tại sao em lại chạy làm gì? Bị thương rồi nè!
- Anh thả em xuống và mặc kệ em đi.
- Ngoan nghe lời để tôi đưa em đến bệnh viện.
Thấy anh nhỏ nhẹ với mình rồi Lý Tuệ Nhiên hỏi:
- Anh đang giận em chuyện gì à?
- Không có.
- Anh nói dối.
- Nói thật.
Lúc này Trần Quang Đạt đã ôm cô ra đến xe và mở cửa ghế lái phụ cho cô ngồi vào, nhân cơ hội anh đang cuối xuống Lý Tuệ Nhiên câu cổ anh nói:
- Nếu anh không giận vậy hôn em đi?
- Không được…
- Vậy là anh còn giận em?
- Không có.
- Nếu không có tại sao lại không hôn em?
- Chúng ta là nam nữ khác biệt.
- Anh có thể xem em như Lệ Băng, anh trai hôn em gái thì có sao? Hay anh thật sự giận em chuyện gì rồi nên không muốn lại gần em?
- Được rồi.
Đúng là không cãi lại cô mà, Trần Quang Đạt cuối xuống hôn lên má cô một cái, nhưng tính cách của cô đâu dễ có cơ hội như vậy mà buông tha.
Anh vừa nhắm ngay má cô hôn xuống thì cô quay qua môi chạm môi, Trần Quang Đạt định bỏ ra thì cổ anh bị cô câu nãy giờ, lúc này cô kéo sát lại.
Ngậm lấy môi anh cô nhẹ cắn một cái, tiếp theo là đưa lưỡi qua chỗ anh thăm dò, Trần Quang Đạt cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-sao-anh-cu-lanh-nhat-voi-em-/3437515/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.