Từ phía trên, nơi cả nhóm cấm trại xuống dưới này khoảng 7m, nhưng vì tối quá mà dốc lại không có cây để chuyền lên trên, nên hai người đành ở dưới này đợi trời sáng kêu mọi người giúp.
Mà xui là cả hai đều để điện thoại ở trong trại nên không thể gọi điện cầu cứu, đành phải chịu thôi.
Quay lại Trần Quang Đạt nói với cô bé:
- Anh nghĩ tối nay hai chúng ta phải ngủ ở đây rồi, vì không có đường để lên. Cuối đầu cảm thấy có lỗi cô bé nói:
- Em xin lỗi, vì em mà anh mới gặp chuyện này.
Gõ nhẹ lên trán Lý Tuệ Nhiên anh nói:
- Ngốc, nếu như không có anh thì em gặp nguy hiểm rồi, lúc đó phải làm sao?
Cô bé chỉ biết cuối đầu cảm thấy có lỗi, chỗ này nhìn cũng không nguy hiểm lắm bởi đất ở đây có vẻ đã được người ta làm bằng phẳng 1 chút.
Trần Quang Đạt vỗ tay lên vai mình nói:
- Em dựa vào vai anh ngủ đi, giờ cũng còn sớm đến khi mọi người thức dậy cũng sẽ tìm chúng ta thôi.
Lý Tuệ Nhiên nói lời cảm ơn rồi dựa đầu vào vai anh để ngủ một chút, không biết ngủ thế nào mà đến sáng khi ánh mặt trời chiếu đến Lý Tuệ Nhiên mơ màng mở mắt ra thì thấy bản thân đang nằm trong lòng của Trần Quang Đạt ngủ.
Mà anh ấy cũng đang ôm cô ngủ ngon lành, đến khi nghe thấy tiếng gọi của mọi người đang tìm hai người ở phía trên thì Trần Quang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-sao-anh-cu-lanh-nhat-voi-em-/3437189/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.