Ngày hôm sau mọi người dậy sớm ăn sáng và xuất phát, bởi vì ngọn núi cao và cả nhóm muốn cấm trại trên đỉnh núi và ngủ lại một đêm, nên mới 7h tất cả đã khởi hành rồi.
Bởi vì hôm qua đi biển bị thương nên Lý Tuệ Nhiên đi hơi chậm, mọi người cũng không đi nhanh, cùng nhau đợi cô bé.
Trần Quang Đạt đi bên cạnh đưa cho cô một chai nước lọc hỏi:
- Em ổn không?
- Dạ em ổn ạ.
Lý Thế Bảo cầm balo trên vai em gái nói:
- Đưa cái này đây anh hai cầm cho.
Nghĩ ngơi một lúc mọi người tiếp tục lên đường, thật ra ở trên đỉnh núi là khu vực để du khách cấm trại nên ở đó mọi thứ để cấm trại đều có đủ cả.
Mọi người chỉ cần đem theo đồ dùng cá nhân và thức ăn nước uống lên đó nấu thôi, nên đồ mang theo không nặng lắm, Trần Thành Đạt đi phía trước cũng giảm tốc độ lại hỏi thăm Lý Tuệ Nhiên:
- Em đi nổi không? Hay là để anh cõng?
- Dạ không cần đâu ạ! Em đi được mà các anh không cần lo lắng quá đâu ạ.
Đi lai rai đến trưa thì mọi người cũng đến trạm dừng chân ở giữa núi, cùng nhau ăn cơm trưa và nghỉ ngơi một chút mới tiếp tục khởi hành.
Buổi chiều do trời nắng nóng hơn là buổi sáng, nên các cô gái đã thắm mệt tóc độ đi cũng chậm hơn.
Balo của các cô đều được các anh lấy hết để mang giúp, Lý Thế Bảo, Trương Kiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-sao-anh-cu-lanh-nhat-voi-em-/3437188/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.