Thực ra Bạch Tân Hàn dậy rất sớm, nhưng mà cậu không muốn đi học.
Đi học sớm gì gì đó, thật nhàm chán.
Cậu nằm ở trên giường có thể nghe thấy tiếng động Đàm Thanh Ninh xuống dưới ăn cơm.
Sau khi nghe thấy tiếng cô mở cửa đi ra ngoài, cậu mới chậm rì rì đứng dậy rời giường.
Kéo tấm rèm ra, ánh mặt trời buổi sáng sớm chiếu vào trong phòng.
Vườn hoa ngoài cửa sổ cỏ cây xanh tươi, cảnh tượng đầy tươi tốt.
Giữa mùa hè tháng tám, tràn đầy sức sống.
Cách một con đường phía đối diện chính là trường Thanh Trung tiếng tăm của thành phố C.
Nhìn từ phía của cậu chỉ có thể thấy mờ mờ những tầng của khu dạy học màu đỏ.
Bạch Tân Hàn nhìn chằm chằm mảng màu đỏ kia một lúc lâu sau đó mới gửi tin nhắn WeChat cho Đàm Thanh Ninh.
Vốn dĩ sẽ không định nói rõ như vậy nhưng cậu cảm thấy nếu mình không nói rõ ra, Đàm Thanh Ninh chắc chắn sẽ không ngồi cùng bàn với mình.
Sau khi gửi sang câu [chủ động chút] đến bây giờ cậu vẫn chưa nhận được câu trả lời.
Chàng trai mím môi thành đường thẳng, tiện tay vứt điện thoại lên trên bàn, xoay người đi vào phòng tắm.
Có phải không đồng ý không?
Quên đi.
**
Bên kia, Đàm Thanh Ninh có phần oan uổng.
Cô còn chưa kịp trả lời, di động trong tay bị lão La phát hiện, chỉ có thể ngoan ngoãn nộp lên.
Lão La là thầy dạy vật lý lớp 7, ở ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-rat-nhieu/3050964/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.