Đàm Thanh Ninh nghe Bạch Tân Hàn nói xong sửng sốt hoang mang hỏi: “Dì Tưởng không chuẩn bị cơm cho cậu à?”
Canteen ở Thanh Trung không thể nào so sánh được với tay nghề nấu ăn của dì Tưởng, hơn nữa Bạch Tân Hàn còn là người cực kỳ xoi mói, làm sao có thể đến canteen có nhiều người ăn? Nếu người ngồi bên cạnh đang ăn chẳng nhẽ cậu ta không nôn ra?
Bạch Tân Hàn im lặng cùng cô nhìn nhau trong chốc lát, mím môi: “Bữa trưa hôm nay không có.”
Thanh Ninh cầm thẻ ăn cơm, thật cẩn thận đưa ra đề nghị: “Vậy, tôi mời cậu.”
Ngày đầu tiên dẫn cậu ta đi làm quen với hoàn cảnh vườn trường một chút cũng tốt, miễn cho về sau Bạch Tân Hàn ở trong trường đi lạc.
Bạch Tân Hàn im lặng không lên tiếng đứng dậy nhường chỗ cho cô.
Đàm Thanh Ninh biết đây là cậu ta đồng ý.
Vì thế nhìn sơ qua tổ hợp ‘ba người đi’ có chút quái dị.
Thanh Ninh và Qúy Lam đi ở đằng trước, Bạch Tân Hàn cao lớn đẹp trai im lặng đi theo đằng sau, khoảng cách cách vài bước chân.
Thanh Ninh thường xuyên quay đầu lại liếc mắt xác nhận cậu ta không có đi lạc.
“A a a, sao tự nhiên mình cảm thấy thật kỳ lạ? Bây giờ sau lưng mình run cả lên.” Qúy Lam lôi kéo cánh tay của Thanh Ninh nhỏ giọng nói thầm: “Vị đại thiếu gia này không phải sau này cứ đi theo bọn mình ăn cơm chứ?”
“Không đâu.” Thanh Ninh khẳng định chắc chắn: “Cậu ta không quen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-rat-nhieu/3050962/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.