Đàm Thanh Ninh tỉnh dậy lúc bốn giờ chiều.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt, ánh mắt nhìn đến Bạch Tân Hàn đang ngồi trước bàn học.
“Cậu đang làm gì đấy?” Đàm Thanh Ninh xoa xoa trán ngồi dậy, đôi mắt mê man.
Cô uống khá nhiều rượu, bây giờ đầu óc còn ngơ ngẩn.
Một ly nước xuất hiện trước mắt, Bạch Tân Hàn đứng bên mép giường, cúi đầu nhìn cô.
Thanh Ninh nhận nước nói cảm ơn, uống ừng ực.
Trong lúc đang uống nước, cô nghe thấy Bạch Tân Hàn ghét bỏ nói: “Đàm Thanh Ninh, tướng ngủ của cậu quá kém, cậu có biết mình phải kéo chăn lại cho cậu bao nhiêu lần không?”
Lăn qua lộn lại, cái chăn đắp cũng không xong. Không bị ốm là do cô may mắn quá đấy.
A?
Người có tướng ngủ kém ngẩng đầu, ngượng ngùng cười: “Phiền cậu rồi.”
Cô tự mình hiểu mình, tướng mình ngủ đúng là không tốt, không thể biện minh, thản nhiên thừa nhận.
Như thể đánh một quyền vào bông, Bạch Tân Hàn không nói được gì.
Cậu ghĩ Đàm Thanh Ninh muốn tắm rửa, nên không ở lâu, nói thêm mấy câu đã quay về phòng mình.
Sau khi Bạch Tân Hàn rời đi, Đàm Thanh Ninh lắc lắc đầu, nghĩ lại chuyện phát sinh giữa trưa.
Cô nhớ mình uống say, đầu óc mơ hồ, được Bạch Tân Hàn cõng đi xuống dưới.
Sau đó, hình như bọn họ còn nói gì đó.
Hình như cô nói muốn cậu ta đi khám bệnh. Rồi sau đó thế nào? Cậu ta nói gì nhỉ?
Đàm Thanh Ninh cầm quần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-rat-nhieu/3050922/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.