Đi liên hoan với các bạn cô không dám uống nhiều, nhưng bây giờ ở một chỗ với Bạch Tân Hàn, hai việc không giống nhau.
Đối với Bạch Tân Hàn, cô vẫn có sự tin tưởng theo bản năng.
Hơn mười phút sau, nhân viên trong khách sạn mang rượu đỏ lên.
Bạch Tân Hàn rót rượu, đưa một ly cho Đàm Thanh Ninh.
“Uống đi.”
Đầu tiên Đàm Thanh Ninh hé miệng nhấp một ngụm nhỏ, khóe môi cong cong.
“Cái này uống ngon hơn cái kia.”
Bạch Tân Hàn lắc lắc ly rượu, ánh mắt nặng nề nhìn cô uống một hơi cạn sạch ly rượu.
“Uống chậm thôi.” Bạch Tân Hàn rót thêm cho cô nửa ly.
Đàm Thanh Ninh đưa chén rượu đến bên miệng, đột nhiên dừng lại nhìn Bạch Tân Hàn, hơi cảnh giác: “Nếu mình uống say, cậu sẽ không lợi dụng lúc mình không có ý thức làm gì đó chứ?”
Sau một lúc lâu, cô sờ lên trán: “Đầu thật choáng, muốn ngủ một giấc.”
Bạch Tân Hàn “Ừ” một tiếng, một cánh tay đưa qua dưới đầu gối của cô, tay còn lại đỡ sau lưng cô, trực tiếp bế người rời khỏi ghế.
Thanh Ninh mặc váy voan dài đến đầu gối, bất ngờ không kịp phòng bị được bế lên, sợ hãi kêu ra tiếng, làn váy gợn sóng trên không trung như sóng nước.
Cánh tay Bạch Tân Hàn chạm trực tiếp lên làn da cô, xúc cảm tinh tế hơi lạnh, làn váy cô thỉnh thoảng cọ qua cánh tay, khiến cậu ngứa ngáy.
Ôm người đi vào bên trong phòng ngủ, Bạch Tân Hàn đặt cô lên giường, nhưng không có rời đi.
“Ninh Ninh.” Bạch Tân Hàn cúi đầu áp sát vào Đàm Thanh Ninh, hai cánh buông thẳng, giọng nói căng thẳng: “Mấy năm nay, cậu có thích người khác không?”
Đàm Thanh Ninh kinh ngạc nhìn khuôn mặt đẹp trai ở trên mình, lắc lắc đầu.
“Không có.”
Dây cung căng chặt trong lòng Bạch Tân Hàn được thả lỏng, cậu không nhịn được cúi đầu hôn cô.
“Mình biết buổi tối hôm đó cậu chỉ lừa mình…”
Cậu nhớ đến kỉ niệm ngày trước.
“Iamoveryou.”, cậu có biết câu này có ý gì không?
Một ngày nào đó, Đàm Thanh Ninh viết một câu tiếng Anh trên tờ giấy, kích động đến hỏi cậu. Trên mặt mang theo ý cười cười giảo hoạt đắc ý.
Bạch Tân Hàn đương nhiên biết, nói ra đáp án chính xác, không ngoài ý muốn nhận được lời khen của cô.
“Cậu thật lợi hại!!” Cô nói xong lại bắt đầu tự ảo não, “Lúc Qúy Lam hỏi mình, mình còn nói với cậu ấy là “Tôi vượt qua bạn”, bị cậu ấy cười nhạo một trận.”
Cô nói xong còn tự lẩm bẩm trong miệng nói lại mấy lần, giống như đang cảm nhận ngôn ngữ mới.
Bạch Tân Hàn nghe đến chói tai, ra tiếng ngăn cản: “Đàm Thanh Ninh, im miệng.”
Cậu nhíu mày, không hề vui vẻ: “Không được nói lời này trước mặt mình.”
Cậu không muốn nghe cô nói những lời này ở trước mặt cậu, giả vờ cũng không được.
Đàm Thanh Ninh ngạc nhiên, quay mặt sang hướng khác, lầm bầm: “Không nói thì không nói.”
Cậu liếc mắt nhìn qua thấy hai tai và hai má cô đỏ hồng.
Buổi tối hôm đưa Đàm Thanh Ninh quay về kỳ túc xá, cậu không nhịn được mới dùng câu này hỏi cô.
Cô ấp a ấp úng, không trả lời ngay.
Tâm Bạch Tân Hàn lạnh như tro tàn, đuổi cô xuống xe ngay tại chỗ.
“Vẫn là uống rượu vào ngoan hơn.”
Bạch Tân Hàn nhớ lại tâm trạng mình vào tối hôm đó, cúi xuống cắn môi cô.
Đàm Thanh Ninh kháng nghị rầm rì mấy tiếng, thừa dịp cậu không chú ý quay người, để lại bóng lưng cho Bạch Tân Hàn.
Lực trên tay Bạch Tân Hàn buông lỏng, ngã xuống bên cạnh Đàm Thanh Ninh, tạo thành tư thế đối diện với người cô.
“Lần trước cậu không lo lắng đã đồng ý với mình, mình rất vui. Lần này cậu lo lắng muốn suy nghĩ mình cũng có thể chờ cậu.” Bạch Tân Hàn vuốt ve khuôn mặt hơi hồng của cô, chậm rãi nói.
Cậu dừng một chút, cúi người hôn lên đôi mắt mê man của cô: “Nhưng cậu không được phép cho người đàn ông khác có cơ hội.”
Câu hỏi của Đàm Thanh Ninh vẫn luôn quanh quẩn ở trong đầu cậu.
Cô đã làm gì sai? Lỗi sai duy nhất của cô là quen biết cậu.
Mười tám tuổi, cậu vẫn còn quá trẻ, nghĩ mình đã thu xếp ổn thỏa được tất cả mọi thứ, nhưng sự việc phát triển theo chiều hướng vượt xa sự phán đoán của bản thân.
Nhưng Đàm Thanh Ninh là người mà cậu nhận định, sao cô có thể chỉ ở bên cậu một thời gian.
Lý do duy nhất khiến cậu đồng ý chia tay là cậu sẽ chết. Nhưng bây giờ ca phẫu thuật của cậu đã thành công, nên tuyệt đối không có khả năng buông tay.
“Cũng không thể over.” Cậu yên lặng nhìn Đàm Thanh Ninh, kiên định nói.
Người đối diện đã nhắm mắt ngủ, lông mi rất dài, không trả lời.
Bạch Tân Hàn đi tắm rửa, thay bộ đồ ngủ thoải mái.
Lúc quay lại bên giường, tư thế ngủ của Đàm Thanh Ninh đã lộn xộn.
Chiếc chăn màu trắng bị cô đá tung ra, vạt váy bị cọ xát hướng lên trên, hai chân thẳng tắp trắng như tuyết cong lại, chiếc quần lót điểm xuyết hoa nhỏ cũng lờ mờ hiện ra.
Bạch Tân Hàn hít vào một hơi, cơ thể nhanh chóng nổi lên phản ứng.
Cậu cúi đầu nhìn xuống quần mình vừa mới mặc, mặt không đổi sắc đi qua kéo làn váy cô xuống, lấy chăn đắp lại lên người Đàm Thanh Ninh.
Vừa làm xong tốt mọi thứ, di động trên tủ đầu giường kêu.
Là tin nhắn WeChat của Đàm Thanh Ninh.
Diệp Hằng: [Nghe nói lớp các cậu liên hoan, cần mình đi đón không?]
Ánh mắt Bạch Tân Hàn hơi ngưng lại.
Lại là Diệp Hằng kia?
Bên cạnh truyền đến tiếng ‘Bịch’, Bạch Tân Hàn quay đầu.
Chỉ thấy chăn mà cậu vừa mới đắp cho cô bị đá văng ra bên ngoài lần nữa, đôi chân trắng mịn lộ ra bên ngoài.
Bạch Tân Hàn nhíu mày, nằm xuống bên cạnh, đắp chăn lên cho cô, sau đó ôm cả người và chăn vào trong ngực, dùng chân ngăn.
Cậu hôn Đàm Thanh Ninh một cái, nhắm mắt lại.
Người đã bị mình đưa đi rồi, còn đón cái gì mà đón?
Buổi sáng ngày hôm sau, Đàm Thanh Ninh thức dậy bởi tiếng chuông báo thức trong điện thoại.
Cô có thói quen cuối tuần sẽ đi tự học, cho nên mỗi ngày đều đặt chuông báo thức.
Cô sờ sờ tìm kiếm di động ở dưới gối, không tìm thấy gì cả.
Ơ, di động đâu?
Đàm Thanh Ninh mở mắt, đập vào mắt là khung cảnh phòng khủ khác hoàn toàn.
Trong đầu ‘ong’ một tiếng, cô tỉnh táo lại.
Cô vội vàng xốc chăn lên, nhìn quần áo.
May quá, quần áo còn nguyên.
Trên người cũng không có cảm giác lạ kỳ quái.
Đàm Thanh Ninh tắt tiếng chuông báo thức, bắt đầu nhớ lại chuyện tối hôm qua.
Ngày hôm qua lớp cô liên hoan, Bạch Tân Hàn đột nhiên đến tìm mình.
Sau đó cô đi theo cậu, sau đó nữa là đến khách sạn này.
Bọn họ uống rượu, nói chuyện một lúc, chuyện sau nữa cô không có ấn tượng.
Rồi cô đi ngủ, giống lần say trước đây.
Đàm Thanh Ninh vén rèm cửa, mở khóa điện thoại, phát hiện có một vài tin nhắn và mấy cuộc gọi nhỡ.
Đầu tiên cô gọi điện thoại cho Tôn Hiểu.
Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói lo lắng của Tôn Hiểu truyền qua điện thoại: “Thanh Ninh, cậu không sao chứ?”
“Không sao. Tối hôm qua các cậu có giúp mình đi ký tên không?”
“Ký, ký.” Tôn Hiểu nhẹ nhàng thở ra, “Cậu còn lo chuyện đánh giấu. Mình gọi điện cho cậu không được lo gần chết.”
Nếu không phải lúc quay về nói chuyện này với Tô Mông và Diêu Diêu, phát hiện người đón cô có thể là bạn trai cũ, bọn họ đã đi báo cảnh sát lâu rồi.
Đàm Thanh Ninh le lưỡi, nhanh chóng giải thích: “Ngày hôm qua mình đi ngủ sớm không nhìn điện thoại.”
“Ừ, cậu không có việc gì là tốt rồi. Vậy tối nay cậu có về không?”
Bạn trai cũ, đêm không về….Khó tránh khỏi làm người khác suy nghĩ linh tinh.
“Về!!Về!” Đàm Thanh Ninh lập tức nói.
Nói chuyện điện thoại xong với bạn cùng phòng, cô mới phát hiện trong điện thoại còn tin nhắn WeChat của Diệp Hằng gửi hôm qua.
Thấy cô không trả lời, cậu ta không tiếp tục hỏi.
Hai năm nay, Diệp Hằng luôn như vậy, duy trì khoảng cách giữa bạn bè, thỉnh thoảng thể hiện sự quan tâm không làm người khác chán ghét.
Ngón tay Đàm Thanh Ninh hơi di chuyển, cuối cùng vẫn không trả lời lại.
“Cậu dậy rồi?” Ở cửa có tiếng nói quen thuộc.
Đàm Thanh Ninh ngẩng lên, chỉ thấy Bạch Tân Hàn ăn mặc chỉnh tề đứng đó.
Ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt anh tuấn của cậu, ánh nắng màu vàng nhàn nhạt ẩn hiện trong đôi mắt xinh đẹp, bụi mịn rơi trong không khí nhiễm ánh sáng, ngoài cửa sổ có tiếng chim kêu giòn giã.
Cảnh xuân sáng sớm tháng tư đẹp lắm, nhất thời Đàm Thanh Ninh bị sắc đẹp này mê hoặc.
Dừng hai giây, cô mới phát hiện trên tay Bạch Tân Hàn cầm một túi đồ.
“Cậu cầm gì đấy?”
“Quần áo cho cậu.” Bạch Tân Hàn đi tới, đưa túi to cho Đàm Thanh Ninh, “Đi tắm rửa sạch sẽ xong xuôi ra ăn sáng.”
Đàm Thanh Ninh nhìn chiếc váy đầy nếp nhăn trên người mình, hơi do dự không nhận đồ.
Cô biết cậu không thiếu tiền, nhưng mà —-
“Đàm Thanh Ninh.” Giọng Bạch Tân Hàn trầm xuống, “Bây giờ cậu muốn phân rõ giới hạn với mình phải không? Những đồ vật trước kia mình đưa cho cậu cũng tính toán định trả lại tất cho mình đúng không?”
“Có thể, trừ đồ ăn vặt thì những thứ còn lại mình đều cất giữ.” Đàm Thanh Ninh nói nhỏ.
“Đàm, Thanh, Ninh.” Bạch Tân Hàn hít vào một hơi, cầm túi nhét vào tay cô, thúc giục, “Cậu bẩn muốn chết, nhanh đi tắm rửa đi. Quần áo này nếu cậu không lấy thì vứt đi.”
Đàm Thanh Ninh bất lực nhìn cậu.
Mấy năm trôi qua, sao tính thích uy hiếp người khác không giảm đi thế nào thế?
Cô chậm chạp đi đến phòng tắm, mở túi.
Bên trong trừ một chiếc váy màu vàng và một chiếc quần lót dùng một lần, còn có một bộ đồ lót mới.
Tay Đàm Thanh Ninh dừng lại, lôi bộ nội ý ra, hai má đỏ bừng.
Cô khó tin nói vọng ra bên ngoài: “Bạch Tân Hàn, sao cậu biết được số đo của mình?!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]