Mà cô sau khi tiếp xúc với ánh mắt của anh, buồng tim liền giống như bị thứ gì siết chặt, lực đạo mạnh tới mức, tưởng chừng không còn đập được nữa, thân thể hoá thạch, nhìn thấy anh trên người toả ra hàn khí bức người, nghênh ngang bước từng bước tới gần, lại không thể nhúc nhích, cứ như thế chôn chân một chỗ sững sờ nhìn anh.
Diệp Chi Sinh dáng người cao lớn, nên bước chân rất dài, chỉ không đến mười bước chân đã tiến đến thật gần, lúc chỉ còn cách Lương Tưởng Huân nữa mét thì dừng hẳn lại.
Anh không vội lên tiếng chất vấn, mà đứng yên lặng nhìn chằm chằm đáy mắt Lương Tưởng Huân, qua tầm mười giây sau mới hừ lạnh một tiếng, ngữ khí mang theo vài mờ mịt hỏi.
“Tôi đang tự hỏi, là do tôi quá tin tưởng em, hay do em quá lợi hại? Mà hết lần này đến lần khác bị em lừa gạt vẫn không rút ra được bài học, tuỳ thời sẽ luôn dễ dàng bị những lời nói dối của em xoay vòng đến rối tinh rối mù.”
Lúc Diệp Chi Sinh buông ra những lời này, ánh mắt nhiễm một lên một tia băng hàn tức giận, khiến cho Lương Tưởng Huân thoáng chút run sợ rùng mình một cái, theo bản năng cúi đầu, rũ mi mắt xuống, không có mở miệng nói chuyện.
Thì ra Diệp Chi Sinh sau khi đến trung tâm bảo trợ xã hội, vô tình nhìn thấy cô và phát hiện việc mấy ngày nay cô nói dối anh mình đang ở Hồng Kông, Vậy nên anh đã cố tình gọi cho cô, giả ngốc để cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-nhu-sinh-menh/2247131/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.