Chơi bóng một lúc cũng đã có chút mệt, nên sau khi kết thúc set thứ nhất, cả bốn người vừa hí hửng cầm cây vợt chỉ chỉ về phía đội bạn, trêu chọc về kỹ thuật chơi bóng không thông thạo, vừa di chuyển về chiếc bàn nhỏ, nơi bọn họ cất vật dụng cá nhân.
Hà Nghinh Phong đi đến bàn nhỏ, trước là lấy một chai nước khoáng mở nắp sẵn, đợi Lương Tưởng Huân dùng khăn bông lau mặt xong, thì liền đưa nước tới.
Lương Tưởng Huân vui vẻ mỉm cười, nói một câu cám ơn với Hà Nghinh Phong, rồi nâng chai nước lên, định uống vào một chút.
Nhưng là, ngay lúc chai nước khoáng vừa nâng lên được một nữa, thì điện thoại ở bên trong túi xách của Lương Tưởng Huân liền vang lên chuông báo tin nhắn.
Nữa giờ trước đó, một đồng nghiệp trong công ty cô, có gọi đến nhờ cô xem giúp một phần văn bản tiếng Nhật, bản dịch tuy không dài đến một trang, nhưng bên khách hàng lại có yêu cầu hết sức kì quặc, là cả một văn bản, chỉ được dịch bằng bộ chữ Kanji, không cho kết hợp bộ chữ Katakana, hay Hiragana vào. Ai cũng biết, chữ Kanji rất hạn chế trong cách dùng từ, cùng là một chữ nhưng sử dụng không đúng sẽ ra nghĩ khác nhau, và có một số từ không thể dịch được. Cô đối với ba bộ chữ của Nhật lại hiểu biết rất nhiều, nên người đồng nghiệp nói tầm nữa giờ sau sẽ gửi bản dịch cho cô xem qua.
Vậy nên khi nghe chuông báo tin nhắn, đoán là đoạn văn bản đã được gửi tới,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-nhu-sinh-menh/2247129/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.