Tâm trạng cô trở nên tốt đẹp, khiến tâm trạng anh cũng theo đó mà tốt lên, anh không có trả lời câu nói của Lương Tưởng Huân, mà nhẹ nhàng đưa tay lên, vén vài sợi tóc có chút rối loạn của cô ra phía sau vai.
Vào lúc anh thu tay trở về, dư quang khoé mắt liếc nhìn thời gian trên cổ tay mới phát hiện, anh và cô như vậy mà đã nói chuyện đến đêm khuya.
Hiện đã là hai giờ hai mươi phút, sợ cô mệt mỏi, liền đưa tay đeo đồng hồ lên, dùng ngón tay thon dài gõ gõ lên mặt đồng hồ, giọng nói mang theo vài phần sủng nịnh.
“Em xem, đã rất khuya rồi! Em nên chợp mắt một chút, như thế sức khoẻ mới mau chóng hồi phục.”
Lương Tưởng Huân lúc này cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, liền nói “Ừ.” Rồi thu chân đặt lên giường, sau đó như là nhớ ra việc gì, hơi hơi nhíu mày, hỏi: “Đêm khuya vậy rồi, anh làm sao trở về?”
Hà Nghinh Phong vừa cầm điều khiển remote điều chỉnh nhiệt độ trong phòng cho thích hợp, vừa nói.
“Anh không có về khách sạn, sẽ ngủ ở đây...”
Thế nên sức khoẻ cũng theo đó hồi phục rất nhanh, qua năm ngày được các bác sĩ theo dõi tình trạng sức khoẻ, rồi làm kiểm tra tỉ mỉ, cô cuối cùng đã được bác sĩ cho xuất viện.
Vì tất cả giấy tờ tuỳ thân của cô điều bị người đàn ông lạ mặt hôm đó cướp đi cùng túi xách, cho nên Hà Nghinh Phong đã đưa cô tới đồn công an, để báo cáo về việc mất giấy tờ, và yêu cầu làm lại.
Do có chút quen biết, và được Hà Nghinh Phong tặng một phong bì khá dày, nên giấy tờ của cô chỉ trong vài giờ liền đã được làm xong.
Đến mười giờ, hai người mới rời khỏi đồn công an, bắt một chiếc taxi nói địa chỉ khách sạn Hà Nghinh Phong đang ở để lấy hành lý.
Lương Tưởng Huân ngồi trong xe, tay cầm một sấp giấy tờ, mắt không rời tên họ của mình trên thẻ chứng minh nhân dân, khoé môi khẽ nâng lên một nụ cười.
Chỉ là ba chữ (Lương Tưởng Huân) giản dị, nhưng dường như đã rất lâu rồi cô chưa từng cầm đến thẻ chứng minh thư của mình, mỗi khi cần phải đưa thẻ ra, điều là dùng thẻ do Chu Chính Nam làm giả với cái tên Chu Bội Ngọc. Hiện tại cô đã có thể sử dụng tên của chính mình, cho nên rất cao hứng.
Về đến khách sạn Hoàng Kim, Hà Nghinh Phong trước là đưa Lương Tưởng Huân đi phòng ăn ở lầu hai, gọi vài món ăn để cô bỏ bụng, xong xuôi mới gọi nhân viên phục vụ kéo hành lý của anh và cô ra ngoài chỗ taxi, rồi nói tài xế thẳng một đường tới sân bay.
Đường xá hôm nay có chút đông đúc, nên đường đi có phần bị tắc nghẽn, chiếc xe cũng bởi vì thế mà rất khó khăn mới di chuyển một cách chậm chạp.
Ngay lúc cô định ngã lưng ra sau ghế, chợp mắt nghỉ ngơi một chút, liền nghe được người tài xế đang trong lúc chờ di chuyển, cất giọng.
“Hôm nay là ngày Khương Duệ khởi công xây dựng trung tâm thương mại, chả trách đoạn đường hôm nay lại tắc nghẽn nghiêm trọng đến vậy…”
Lương Tưởng Huân theo đó hơi nghiên đầu nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy ở phía xa bên trái, trên bục sân khấu có một nữ tiểu thư, trên gương mặt treo một nụ cười, đang hết sức chuyên chú vào công việc dẫn chương trình của mình, phía dưới là rất nhiều ký giả đang không ngừng chụp ảnh, thu thập tin tức để mang về toà soạn.
Nhưng thứ thu hút tầm mắt của cô, chính là người đàn ông một thân âu phục chỉnh tề, đứng ở giữa sân khấu, bên cạnh còn có Chu Bội Ngọc cao sang không kém, mỗi người cầm một cái xẻng, tiến hành nghi thức khởi công.
Tuy là cô ở khá xa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được vẻ mặt của người đàn ông đó, có phần không cao hứng, nhưng rất nhanh liền thu tầm mắt trở về, xoay đầu nhìn vào trong xe, vẻ mặt nhàn nhạt không nhìn ra cảm xúc gì, giống như vừa rồi nhìn thấy chỉ là một người xa lạ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]