Đoàn Thiệu Nhậm có chút khó hiểu nhưng cũng đẩy cửa xe, bước xuống rồi theo sau bạn mình đến lối chân cầu đi bộ.
Hà Nghinh Phong bước từng bước thật dài tới chỗ cô gái đang nằm bất động dưới bậc thang, máu từ trên người cô gái loang ra, tẩm đỏ một vùng tuyết trắng, thoạt nhìn có chút kinh sợ. Anh ngồi xổm xuống đất, đưa tay đỡ vai cô gái lên.
Vào lúc tầm mắt vừa rơi trên gương mặt cô gái đó, cả người Hà Nghinh Phong có chút cứng đờ, đủ loại cảm xúc, tay hơi run run vén tóc mái cô gái lên, nhìn thấy vết sẹo nhỏ hình tam giác ở sát trên trán, liền mừng rỡ nhỏ giọng.
“Là cô ấy.”
Đoàn Thiệu Nhậm vừa phía sau đi tới, nghe được câu lấp lửng của bạn mình, tò mò hỏi.
“Cô ấy? Cậu nói cô ấy là ai cơ?”
Hà Nghinh Phong không để ý câu hỏi của bạn mình, anh hơi giương khoé môi nở ra nụ cười, ánh mắt chứa chan tình cảm nhìn chăm chú cô gái không chớp qua một cái.
Nhẹ nhàng đưa tay sờ sờ trên má cô gái, dưới ánh đèn neon mờ vàng, khẽ chiếu vào khuôn mặt, làm cho ngũ quan cô gái thoạt nhìn điềm tĩnh dịu dàng đến động lòng người.
Nhưng là một giây trước còn đang mừng rỡ, một giây sau ý thức được là tình huống gì, liền khẩn trương bế xốc cô lên, xông về phía chiếc xe, vừa nói gấp gáp.
“Thiệu Nhậm, mở cửa hông xe giúp tớ.”
Đoàn Thiệu Nhậm nhìn thấy bạn mình vẻ mặt khẩn trương ôm cô gái lao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-nhu-sinh-menh/2246974/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.