Từng đợt gió đông bắc tựa như vui mừng chào đón trận tuyết đầu mùa, mà không ngừng thổi tung những hạt tuyết bay đi khắp nơi…
Lương Tưởng Huân đưa tay vịn lên thành lan can từ từ đứng lên, ở bên dưới cầu đi bộ, nhìn thấy một chàng trai, đang vội vội vàng vàng cởi chiếc áo khoát đang mặc trên người, khoát lên người cô gái bên cạnh, nhỏ nhẹ nói: “Tuyết rơi rồi, bà xã nhanh khoát áo vào đi.” Cô gái trẻ đó không chịu khoát vào, đưa lại cho chàng trai trẻ: “Không đâu, ông xã mau mặc vào đi, em có anh bên cạnh sẽ không lạnh.” Chàng trai trẻ dứt khoát lắc đầu, lần nữa khoát lại cho cô gái. “Anh là đàn ông, có thể chịu được, bà xã mới là quan trọng nhất, niếu bị cảm mạo anh sẽ rất lo lắng…”
Lương Tưởng Huân nhìn một màn đối thoại của đôi trai gái, trong lòng lại chợt nhớ đến Diệp Chi Sinh… Một đêm kia anh cùng cô ở Nam Thôn, cũng ôn nhu chăm sóc cô như thế… Nhưng từ bây giờ, có lẽ cô phải học cách tự chăm sóc bản thân rồi.
Cô dõi mắt nhìn theo đôi trai gái đó, đến khi bóng lưng họ khuất sau góc một con hẻm, cô mới khẽ mỉm cười, thu tầm mắt trở lại. Có lẽ do ở bên ngoài đã quá lâu, lại thêm gió tuyết, khiến cô liên tục nhảy mũi hai cái, sau mới khẽ hít vào một ngụm khí, từ từ thở ra.
Đưa mắt nhìn một lượt, nhìn thấy có một nhà nghỉ khá gần, cô mới đứng thẳng người, chỉnh sửa lại quai túi xách, một tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-nhu-sinh-menh/2246970/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.